30 tháng 4, 2011

Thơ Hàn Mạc Tử


Buồn Thu
Trời hỡi bao giờ tôi chết đi
Bao giờ tôi hết thấy yêu vì
Bao giờ mặt nhật tan thành máu
Và cả lòng tôi cũng tê si.
***
Họ đã xa rồi khôn níu lại
Lòng thương chưa đã mòn chưa thôi
Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn kia bỗng dại khờ
**
Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?
Ai đem tôi bỏ dưới trời sầu
Bao bông phượng nở trong màu huyết
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu



Một Nửa Trăng
Hôm nay có một nửa trăng thôi
Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi
Ta nhớ mình xa thương đứt ruột
Gió làm nên tôi phải chia phôi ...

Làm sao giết được người trong mộng?
Để trả thù duyên kiếp phũ phàng ....

Hàn Mạc Tử

Đồng Dao mới


Bài thơ là một kỷ niệm, một người bạn đã thuộc lòng bài thơ dài bốn trang giấy tập để đọc cho Lin chép...
... 
Em lấy hết, từ lâu đời sống đó! ...

Ngọt ngào quá phải không?


Đồng Dao mới

Em cũng biết, phải không, tình vốn chát

Như môi ta lạnh xót một đêm dài

Như chim bay theo đường gió nhẹ nhàng

Sương với lá trong lòng nhau quấn quýt

Sông với núi chẳng bao giờ cách biệt

Đêm với ngày sự thực chẳng chia tay

Những cánh rừng yên ngủ với heo may

Nhưng có phải trái tim nồng vẫn đập

Năm với tháng chia nhau mầm khốn nhục

Vui với buồn cũng một mặt gương soi

Ta với đời cũng chỉ một ta thôi

Và em nữa, vẫn là em, tội nghiệp

***

Máu vẫn chảy nên tình còn oan nghiệt

Mưa vẫn đi nên sông vẫn quay về

Biển vẫn xanh nên sóng sẽ vỗ về

Em cứ ngủ dù ngày mai bão tố

Em cứ gửi hồn mình trong cõi trú

Mộng sẽ về kịp lúc gió lay cây

Trăng sẽ về đúng lúc tóc em bay

Anh sẽ bảo cả đời anh bên nhỏ

***

Đêm vẫn nở những đóa quỳnh rực rỡ

Em cứ buồn trắng ngát cả đêm thâu

Khóc với cười cũng chẳng khác chi nhau

Và chúng chỉ cho thấy tình ta thực

Ngực ngây ngất dậy hương lần thứ nhất

Trên vai thơm răng ngập xuống, một lần

Trên môi non hồn hé nụ, ân cần

Máu như chỉ, kim khâu tình mãn kiếp

***

Ta vẫn đứng, tình ta lẫm liệt

Núi chưa từng khuất phục gió mưa sa

Chim lìa đời còn đập cánh thiết tha

Ngựa vẫn chạy tận cùng hơi thở cuối

Em cứ hát những "lời xanh bóng tối"

Những lời buồn, lả tả, nỗi đau riêng

Lửa sẽ về trong hồn lạnh, đêm nghiêm

Em sẽ thấy thời gian như dát bạc

***

Đời hung hiểm muốn tình ta tan tác

Nhưng sông thề với núi chẳng chia tay

Nhưng mưa thề với biển sẽ ra khơi

Cây với cỏ có bao giờ xa cách?

Than với củi sống trong cùng một phút

Nhưng tàn tro cũng chẳng có hai đời

Như que diêm chỉ có một tiếng cười

Như ta chỉ có một đời tiêu phí

***

Em yếu đuối đến vô cùng ủy mị

Em đam mê, như hơi thở vơi đầy

Như chiều vàng thích đứng trên ngọn cây

Như ta thích những đời mưa luống tuổi

Ta vẫn sống trong niềm đau đớn mới

trong yêu thương ta chấp nhận cực hình

Khi vung gươm ta đợi đón đầu mình

Và khinh bỉ xung quanh bầy ác thú

***

Đời vốn thế con thò lò sấp ngửa

Bận tâm chi tình nghĩa thế gian này

Em chớ buồn kẻo tàn tạ thơ ngây

Kẻo đêm rụng thêm chùm đau đớn cũ

Ôi tóc lạnh xuống môi thờ thẫn nhớ

Em vì ta mà héo úa một mùa hương

Em vì ta mà sớm bỏ một màu son

Như sông sớm bỏ nguồn ra với biển

Tình giông bão sá gì hơn với thiệt

Đúng hay sai ta chẳng phải phân trần

Nhục nhã ư!? Ta uống chẳng ngại ngần

Hạnh phúc hiếm ... ta cùng nhau san sẻ

***

Em yêu dấu, hết đời anh có lẽ

Chẳng còn gì để gởi lại cho ai

Chẳng còn gì để gửi cho ngày mai

Em lấy hết, từ lâu, đời sống đó!
Khuyết danh



Thơ Vũ Hoàng Chương


Yêu mà chẳng biết

Lâu rồi không nhớ bao nhiêu năm
Từ độ trông nhau hết lạ lùng
Từ hôm bên nhau thôi ngượng ngùng
Từ buổi xa nhau mà nhớ nhung
***
Em đã nao lòng, anh mê man
Đuôi mắt đầu môi tình chứa chan
Đêm thương mơ đêm, ngày đợi ngày
Nhưng không hề nói cho nhau hay.
***
Đôi bên đều kiêu kỳ như nhau
E dè như nhau nên nghi ngờ
Không ai cho ai lời yêu dấu
Anh làm vô tình, em ngây thơ
***
Kín tiếng nhưng lòng riêng xôn xao
Ai thấy phong ba nơi bể hồn
Đâu hễ tim rung là tình trao
Đâu cứ xuân tươi vì hoa đào
***
Nhưng ngày theo ngày, đêm sang đêm
Tháng năm dìu dịu trôi mơ màng
Tơ buộc sát thêm và liền thêm
Khắng khít ai chia chàng với nàng
***
Một bên thi sĩ, bên đa tình
Đôi tim đóng then mà hớ hênh
Cả hai sôi nổi lại si tình
Đôi hồn kín bưng mà trống tênh.
***
Gần nhau làm dáng với làm duyên
Nhưng tuy say mê còn dối lòng
Dấu cả đêm thu, lừa trăng trong
Có ai yêu thương không thề nguyền.
***
Cùng nín đau buồn khi chia phôi
Bình thản như quen vì chuyến đò
Bao phen thổn thức ngừng trên môi
Có ai yêu đương không hẹn hò?
***
Nắng ngã còn chưa tin là chiều
Lá đổ còn chưa là mùa thu
Còn đợi trời phai chờ sương mù
Cõi lòng lưu luyến chưa là yêu.
***
Mến kín thương thầm em với anh
Không biết yêu nhau từ bao giờ
Chập chờn bến thực hay nguồn mơ
Hay chính bâng khuâng là ái tình?!?
Yêu mà còn nghi ngờ lòng người yêu
Đến cả chưa tin mình đang yêu

Hương tình ... Ôi dịu nhẹ bao nhiêu!!! ...



Tối Tân Hôn
Do dự mãi đêm nay rời xứ Mộng

Ta chiều em bỏ cánh lại cung Trăng,

Lén bước xuống thuyền Mây chờ cửa Động

Vội vàng đi quên biệt giã cô Hằng

Gió đêm lồng lộng thổi

Thuyền mây vùn vụt trôi

Đang bâng khuâng điện biếc đã xa rồi

Giữa lúc tỏa muôn hương đàn sáo nổi

***

Ngực sát ngực, môi kề môi

Nàng cùng ta nhìn nhau cùng chẳng nói

Ôm vai nhau cùng lắng tiếng xa xôi

Nguyệt chẳng phải tỳ không, càng không cầm với sắc

Tai dẫu quen mà lạ tiếng tre

Cung Xế lẫn cung Hồ dìu dặt

Mình tơ réo rắt

Hồn trúc đê mê

Những thanh âm nhạc điệu chửa từng nghe

Như đưa vẳng tự vô cùng xanh ngắt

Đầy nhớ thương tha thiết gọi ta về ...


Gió bỗng đổi chiều trên táp xuống


Nặng trĩu hai vai nàng cố gượng

Thắt vòng tay ghì riết lưng ta

Những luồng run chạy khắp thịt da ngà

Run vì sợ hay vì ngây ngất?!

Ta chẳng biết nhưng rời tay chóng mặt

Toàn thân lạnh ngắt!

Thuyền chìm sâu mãi bể hư vô

mà hương ngát đâu đây còn phảng phất

mà bên tai đàn sáo vẫn mơ hồ

Ngửa trông lên Cung Quế tít mù xa

Dần dần khuất

dưới chân ta

thuyền mây sóng lật

Không gian vừa sụp đổ chung quanh

một trời đêm siêu rụng tan tành

Dư hưởng yếu từng giây

Dư hương dần loãng nhạt

Trong tay níu đôi thân liền sát

Nhè nhẹ rơi vào lớp sóng khinh thanh

Sao lìa ngôi, phương hướng ngã bên mình

Cơn lốc nổi

Đờn tiên thôi gọi

Âm thầm xa bặt tiếng tiêu

Nhưng mê man say uống miệng người yêu

Ta cũng như nàng

Cảnh mộng chốn Bồng lai đâu nhờ tối

Hai xác thịt lẫn vào nhau mê mãi

Chút thơ ngây còn lại cũng vừa chôn

Khi tỉnh dậy bùn nhơ nơi hạ giới

đã dâng lên ngập quá nữa linh hồn ...


Vũ Hoàng Chương