20 tháng 7, 2011

Gửi Edith - Bertrand Russell (1872-1970)

Bạn đã từng đọc quyển sách nào của Bác Sĩ Đỗ Hồng Ngọc chưa? Nếu chưa hãy đọc thử nhé, bởi bạn sẽ bất ngờ với những điều mà Bác Sĩ có thể tặng cho bạn.

Xin post bài thơ tình của Bertrand Russell, Ông là một nhà toán học, một triết gia, một người đấu tranh cho hòa bình, được giải thưởng Nobel Văn học năm 1950, bài thơ được viết năm ông đã 90 tuổi – có lẽ là bài thơ tình hay nhất thế giới của những trưởng lão.

Xin phép Bác Sĩ Đỗ Hồng Ngọc để đăng lại bản dịch rất hay của Bác.



Gởi Edith

Đã bao tháng năm dài
Anh luôn luôn tìm kiếm
Nào đâu nỗi bình an
Nào đâu niềm thanh thản
Chỉ có sướng khoái thôi
Và đớn đau vô hạn
Chỉ có quạnh hiu thôi
Và những cơn điên loạn
Giờ đây tuổi đã già
Cuộc đời như sắp cạn
Anh mới tìm thấy em
Anh mới tìm được em
Và hạnh phúc vô biên
Và bình an thanh thản
Và tình yêu cuộc sống
Mới vỡ òa trong anh
Anh biết mình sẽ thôi
Sẽ không còn tìm kiếm
Giấc ngủ sẽ tràn đầy
Em.
Bình an.
Thanh thản.


To Edith - Bertrand Russell (1872-1970)


Through the long years

I sought peace

I found ecstasy, I found anguish,

I found madness,

I found loneliness,

I found the solitary pain

that gnaws the heart,

But peace I did not find.

Now, old and near my end,

I have known you,

And, knowing you,

I have found both ecstasy and peace

I know rest

After so many lonely years.

I know what life and love may be.

Now, if I sleep

I shall sleep fulfilled.

Nguồn Trang Nhà của Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc

19 tháng 7, 2011

Ước mơ màu đêm

Post lại một bài thơ đã xưa, một cảm xúc cũng đã xưa ơi là xưa...
Chân tình của một trái tim lạc lối.
Để nhớ có những ngày, những người bạn và những nỗi dằn vặt.
Chia sẻ cùng bạn mình nỗi niềm này.



Ước mơ màu đêm

Đã có một giấc mơ
Sẫm màu như đêm đen
Những đôi mắt vì sao
Lóe ánh cười rạng rỡ

Trong giấc mơ - bàn tay
Dịu dàng, nhẹ nhàng quá
Nỗi buồn dần xoá dấu
Trả hồn về tinh khôi


Giữa không cùng đêm-ngày
Giữa hư không-thực tại
Vẫn hoài một ước mơ
Môt lần cho mãi mãi

Làm trái tim ngốt thở,
Quen thuộc một mùi hương,
Ngàn hoa như đã nở
Chờ đón phút vô thường

Bàn tay, những bàn tay,
Khát khao và dâng hiến
Những ngón tay mềm yếu
Che cuộc đời vây quanh


Xin cho em còn anh
Mãi hoài trong ký ức
Mong nhớ luôn còn đây
Dù trong tầm tay với

Bởi một ngày rồi tới
Sẽ như bèo hợp tan,
Ta sẽ không còn nhau,
Trên đường đời vạn nẻo


Giữa không cùng đêm-ngày
Giữa hư không-thực tại
Vẫn hoài một ước mơ
Môt lần cho mãi mãi

Dù chỉ là ước mơ
Con tim hoài xao động
Yêu dù trong mộng tưởng
Lòng sao hoài nhớ thương !?





Mình đã có những giấc mơ, tinh khôi và ngọt ngào, nhẹ như một lần chạm tay… Mình đã có một ước mơ, mỗi khi đêm về, không còn ánh sáng, không có âm thanh, thả mình trong cảm giác được là chính mình, sống cho mình, nghĩ cho mình, là lúc mà ước mơ ấy đến, hiện hữu như có thật, đang là,…

Mình mơ một hình bóng, có thể là không thực, nhưng có hề ! Người ta luôn đuổi theo những bóng hình phù du trong suốt đời mình trong mê muội, thì tại sao mình lại ngại ngần không làm điều ấy khi đã biết đó là gì ?
Những đoá hoa phù du mang mùi hương mà mình luôn muốn được tắm đẫm trong không gian ấy, những bong bóng muôn màu bay lên những tầng cao vô uư trên kia mang theo ước mơ được thoát ra khỏi nơi đây cùng những nhọc nhằn đời thường. Thì tại sao không?

Hãy cho mình được mơ, được yêu hay được sống trong những phút giây không thuộc về thực tại, và không thuộc về một thế giới nào khác ngoài thế giới của mình với những phút giây hạnh phúc riêng tư để thoát khỏi nỗi cô đơn luôn hiện hữu.


4 Mar 02

16 tháng 7, 2011

Thơ Đinh Thị Thu Vân

... Anh yêu dấu, không thuộc về ta nữa
trái tim em ngày ấy lạc đâu rồi...

... tình yêu dang dở, tiếng thở dài thầm lặng của trái tim rạn vỡ, những trái tim đã từng khóc sẽ hoà nhịp với những dòng thơ như được chắt từ nỗi đau.

Đinh Thị Thanh Vân, cám ơn chị.


Ngày Xa Anh


Thêm một lần nữa nước mắt em rơi
Thừa thãi quá trước đời anh hạnh phúc
Thừa thãi tình yêu lỗi lầm say đắm
Thừa thãi lo âu, thừa thãi ngọt lành

Em chẳng có gì, em chẳng có gì hơn
Nồng ấm ấy muộn màng ai hiểu hết
Trao cho anh, anh cứ vờ chẳng biết
Chẳng biết yếu mềm, chẳng biết bơ vơ...

Ôi giá như em có được trái tim hờ
Không biết gọi, không một lần biết nhớ
Không biết đợi anh về sau cánh cửa
Không biết nhói lòng khi nhận thóang thờ ơ

Nhói lòng đi cho đau xé mến yêu thừa
Đau cho hết ôi ước gì được hết
Đau cho cả những gì đang vội đến
Đau trọn một lần mai khỏi đớn đau thêm.


Ngày Anh Trở Lại


Em quỳ xuống lòng em lần cuối
tạ ơn ngày tháng trước, và anh
tạ ơn cỏ và mùa thu ngày đó
tạ ơn em yêu mến cũ trong ngần

Em quỳ xuống lòng em mặn đắng
xin đừng về, đôi mắt ấm ngày xưa
xin đừng hẹn, thôi xin anh đừng hứa
cỏ dẫu xanh, tất cả vẫn phai nhòa

Anh yêu dấu, không thuộc về ta nữa
trái tim em ngày ấy lạc đâu rồi
tình yêu lạc cuối trời hay chẳng có
đời chúng mình như nước lỡ trôi xuôi...

Đời chúng mình... tan vỡ một lần thôi
lòng đã hẹp một lần. Yêu đã hết
em quỳ xuống xin em đừng thương tiếc
đớn đau kia không đủ sức nhận hai lần!

Em quỳ xuống. Ôi ước gì tất cả
chỉ là mơ, chưa trần trụi bao giờ
em chưa khóc. Anh chưa hề bạc bẽo
ôi ước gì chưa có những bài thơ

Chưa nhân chứng, em lừa em lần nữa
mang dại khờ quỳ xuống nhuốm tàn tro...


Trần Trụi Tình Yêu

em đã nhận ra
không gì thê thảm hơn
một tình yêu đã chết
không gì tẻ nhạt
không gì lạnh lẽo
chán chường hơn
em nhận ra
chúng ta giống nhau quá đỗi
cùng hững hờ
tàn nhẫn
cũng khinh khi


Nhật Ký

Anh bước vội vàng, anh gởi lại bao nhiêu
như chẳng có, lại dường như nhiều quá
giữ cho vẹn tình yêu khốn khó
em dặn lòng, thương quá buổi chiều nay
ôi chiều nay em có một bàn tay
chiếc hôn mỏng mơ hồ như thoáng gió
em muốn gọi anh ơi đừng đi nữa
chưa bao giờ em yếu đuối tựa chiều nay
anh đi rồi, đơn chiếc phủ đầy vai
em nhớ lắm những lời anh chẳng nói
em nhớ lắm bàn chân anh bối rối
những ngón buồn da diết cuộc đời em
anh đừng đi, em không cách chi tìm
em biết trốn vào đâu cho bớt nhớ...


Bài Thơ Không Gửi

Em không phải là người có thể
Vừa quay lưng là có thể quên rồi
Em không phải là người có thể
Chia lòng thành trăm mảnh để mua vui

Anh dừng lại trước đời em lầm lỗi
Hiểu gì không ? Anh có trách gì không ?
Anh đâu biết bao lần em muốn nói
Một lời gì... Cho mắt bớt rưng rưng

Em góp nhặt nỗi buồn, anh có nhận ?
Góp nhặt ngàn đêm đơn chiếc tặng riêng người
Em góp nhặt lời nào anh đã nói
Xin anh đừng đòi lại, đừng quên

Góp vụn vỡ của đôi ta, anh nhé
Em sẽ giữ thay anh, em sẽ giữ cho mình
Em sẽ giữ cả những giọt lành không dễ có
Giữ cả đắng cay nào em sẽ nhận từ anh…


Bài Thơ Tạ Lỗi

em nhận lỗi về em tất cả
những câu thơ phơi trải lắm u buồn
và nước mắt một hôm nào nhỏ xuống
một hôm nào nông nổi giận hờn buông…

em nhận lỗi vì em không giữ được
chỉ riêng em,khoảnh khắc nhục nhằn
vai anh đấy, biết bao là gánh nặng
em chất chồng chi nữa…nặng nề thêm

em chất chồng chi nữa trái tim em
ngàn thương nhớ…dường như anh chẳng thiết
ngàn thưong nhớ thôi để mình em biết
một mình em đơn chiếc đã dần quen

anh cứ vô tư hơn thế nữa,cứ vô tình
em nhận lỗi trước thời gian cách trở
em nhận lỗi vì em không thể có
tuổi thanh xuân như lá nõn dâng người

em tạ lỗi cùng anh,tạ lỗi trước cuộc đời
ngày rộn rã ngoài kia muôn cánh cửa
em vô vọng giấu mình trong góc nhỏ
vô vọng thương mình thôi đã hết ngây thơ

thôi đã hết,vụng về thôi đã hết
đã hết ngoan lành đã hết vô tư
em bất lực trước lòng em lặng chết
thôi cũng đành tạ lỗi với ngày xưa…


Rồi sẽ có một ngày ta ngoái lại

Rồi sẽ có một ngày ta ngoái lại
Bạn bè ơi, khi ấy có còn nhau
Cơn lốc đời đưa đẩy bạn về đâu
Ta ngoái lại tìm nhau, e mất dấu

Ta ngoái lại tìm nhau, mong ẩn náu
Góc bạn bè yên ấm cảm thông ơi
Ta ngoái lại rụng rời đôi cánh mỏi
Góc bạn bè tin cậy, bớt chơi vơi

Ta ngoái lại tìm nhau, đừng sỏi đá
Đừng dập vùi chi nữa trái tim hoang
Thôi đừng nhớ đừng quên đừng xa vắng
Xin một lần tha thứ thuở lang thang

Tha thứ nhé bạn ơi ngày cay đắng
Ta quẩn quanh nuôi giữ xót xa mình
Tha thứ nhé những niềm vui không vóc dáng
Thủa đam mê bè bạn khuất xa dần…

Rồi sẽ có một ngày, sau tháng ngày dâu bể
Chúng mình cùng ngoái lại tìm nhau
Ta nói yêu thương khi mắt đổi thay màu
Bàn tay héo cầm lâu cho ấm mãi

Trái tim héo, nụ cười xưa dẫu héo
Chỉ xin đừng tàn lụi chút niềm tin
Dẫu mong manh vụn vỡ chẳng nguyên lành
Xin hãy có một ngày nhen nhúm lại.

Cuối Con Đường Đơn Chiếc

Ðừng dối em, anh có một trái tim biết khóc
Một trái tim khao khát vỗ về
Trái tim non, trái tim mềm quá thể
Trước em mà, sao nỡ giấu che đi?

Anh dối em, em nhầm lẫn thì sao
Ai chia sẻ khoảng đời riêng gió bão
Anh yêu dấu, khép làm chi cánh cửa
Ngõ đời anh, em đứng đợi lâu rồi

Ngõ đời anh xao xác lá vàng rơi
Em đứng đợi bao mùa, không dám nhặt
Lá xanh cho người, về với em lá úa
Lá bây giờ, lá của em chưa?

Của em chưa? nỗi buồn sâu đáy mắt
Câu thơ bay trong giấc ngủ chập chờn
Của em chưa? ngọt ngào anh đánh mất
Những trưa chiều, hoang lạnh lắm cô đơn?

Anh của em chưa - câu hỏi đắng tâm hồn
Em đơn chiếc, vỗ về em mấy bận
Ôi hạnh phúc, dẫu phía nào xa thẳm
Cuối con đường tìm kiếm, vẫn còn anh!

Cuối con đường đơn chiếc, em tin
Anh sẽ đợi chờ em, sâu đáy mắt
Anh sẽ đợi chờ em, trái tim non biết khóc
Xao xác lá vàng em nhặt giữ riêng em.

...

Chỉ còn một mình ở cuối con đường... Đâu là một nửa tình yêu của một thời hoài niệm?


* Nhà thơ Đinh Thị Thu Vân vừa là bút danh vừa là tên thật. Chị sinh năm 1955, quê quán tại xã Mỹ Phú, huyện Thủ Thừa, tỉnh Long An.

Hội viên Hội nhà văn Việt Nam. Ủy viên Ban liên lạc Hội nhà văn Việt Nam tại Đồng bằng sông Cửu Long.

Hiện chị là Tổng biên tập Tạp chí Văn nghệ Long An.

Địa chỉ: 44 - Nguyễn Huệ - Thị xã Tân An - tỉnh Long An. Điện thoại: 0913730484.