17 tháng 2, 2012

Nhân trường hợp Chị Thỏ Bông


Bài này đọc đã lâu, tìm lại để chia sẻ với mọi người truyện ngắn cực kỳ đáng yêu (đó là cảm xúc của mình thôi) và đáng để suy ngẫm của Nhà Văn Thảo Hảo (Phan Thị Vàng Anh). Quyển truyện đã xuất bản từ 2004.




Nhân trường hợp Chị Thỏ Bông

Bạn tôi, vợ về quê thăm mẹ. Anh ở nhà, vào đúng ngày chủ nhật, thì buồn. Alô cho một người bạn, và cả hai đi mát-xa. Cô gái làm mát-xa cho anh rất xinh, mặt tỉnh bơ, vừa làm vừa kể chuyện cười. Cô kể chuyện chị thỏ bông đi lạc.

"Chị thỏ bông có chồng là anh thỏ bông. Một hôm chị thỏ bông đi vào rừng tìm cà rốt. Lúc quay trở ra thì bị lạc. Chị đi một đoạn thì gặp anh thỏ trắng. Chị hỏi, đường về nhà tôi là đường nào. Anh thỏ trắng bảo, 'muốn biết thì ở lại đây đêm nay'. Chị thỏ bông đành ở lại.

Ngày hôm sau, chị đi tiếp, mãi vẫn không thấy đường. Chị nhìn thấy anh thỏ nâu. Chị hỏi, đường về nhà tôi là đường nào. Anh thỏ nâu nói, 'muốn biết thì ở lại đây đêm nay'. Chị thỏ bông cắn răng ở lại đấy một đêm.

Hôm sau nữa, chị đi tiếp. Vẫn lạc đường. Lần này thì gặp anh thỏ đen. Chị đến hỏi, đường về nhà tôi là đường nào. Anh thỏ đen cũng nói, 'muốn biết thì ở lại đây đêm nay'. Chị thỏ đen tặc lưỡi ở lại.

Sáng hôm sau, chị tỉnh dậy, và lên đường. Ði được một đoạn thì thấy nhà, với anh thỏ bông đang đánh răng trước cửa. Chị về nhà được hai hôm thì biết mình có mang”.

Cô mát-xa đố: "Em đố anh, con của chị thỏ bông sẽ có màu gì?"

Bạn tôi đoán, cà phê sữa bông, khoang đen bông..., mãi cũng sai, đành hỏi cô.

Cô bảo: "- Muốn biết thì ở lại đây đêm nay".

Ðương nhiên là bạn tôi không phải thỏ bông nên không ở lại. Chỉ cười khà khà, tí sau rút ví ra, cho tiền boa, và về kể tôi nghe, tấm tắc khen mãi cô gái massage tinh ranh làm anh buồn cười - cái việc mà cả mấy năm nay vợ anh không làm được.




Thưa chị em phụ nữ,


Không làm chồng cười được là một cái tội rất to. Nó khiến cho chồng các chị phải đi tìm nụ cười ở những nơi khác. Và đó là một cái quyền của đàn ông.


Cái này không phải là mình tôi nghĩ ra và phát ngôn. Mà điều này, báo (dành cho phụ nữ) nào cũng có nói. "Khi anh ấy có người khác, bạn hãy xem lại mình." Nghe như một châm ngôn.


Bởi vì các chị không biết kể chuyện chị thỏ bông, cho nên các anh phải đi nghe người khác kể lại câu chuyện ấy.

Bởi vì các chị không biết mát-xa, cho nên các chị không thể cấm các anh đi mát-xa.

Bởi vì các chị không biết quá nhiều thứ nên các anh phải đi lấy kiến thức từ nơi khác.

Bởi vì các chị biết quá nhiều thứ nên các anh sẽ đi phổ biến kiến thức cho nơi khác.

Bởi vì các chị quá hiền,

Bởi vì các chị quá dữ,

Bởi vì các chị quá ngăn nắp,

Bởi vì các chị quá bừa bộn,


Kiểu gì, như báo đã nói, cũng là lỗi của các chị thôi,


Và báo (có lẽ đã ăn hối lộ của đàn ông) mà đề cao quá sức cái công dung ngôn hạnh, gần như đặt hẳn các chị lên bàn thờ, khiến các chị không leo xuống được để đấu tranh bình đẳng với đàn ông, cho nên các chị đành ở đó mà vui vầy với bếp núc cùng con cái.


Trong khi đó

Thưa các chị

Một món quà nhân ngày phụ nữ mà tôi muốn tặng cho các chị, dù mở ra các chị có thể nhăn mặt, thấy vô đạo đức, gói lại không nhận, là phần phân tích sau vụ việc chị thỏ bông vừa qua để các chị biết thực lực các chị đến đâu.


Các chị dễ rơi vào tình huống "chị thỏ bông" hơn các anh.


Có lẽ, chẳng ai nói cho chồng các chị biết rằng: phụ nữ có khả năng sa ngã hơn đàn ông rất nhiều. Lại không phải kiểu sa ngã ăn bánh trả tiền một lần rồi quên như đàn ông, mà đây là sa ngã tinh thần, thương thương nhớ nhớ mà chồng các chị có biết thì chỉ có nát tim gan. Không báo nào răn đe người đàn ông rằng nếu anh cứ để bụng bia đi lại nghênh ngang trong nhà mà quăng quật vợ, thì vợ anh, tuy cúi mặt hiền thục nấu ăn trong bếp cho anh đó, nhưng tâm trí là hướng về người khác rồi; như một nơi an ủi, như một chốn yêu thương; chỉ rất may cho anh, rằng chị đã ở cái thế "bàn thờ" của phụ nữ Á đông, nên ít khi để cho mọi việc đến nơi đến chốn, chứ còn không thì…


Luôn có những người khác mà chị không biết


Chị thỏ bông chỉ cần đi ra đường cũng đã thấy muôn sắc thỏ đón chào mình. Anh thỏ bông có thể thấy vợ là nhàm, nhưng những anh thỏ khác thì không thế.

Các chị cũng thế, để ra một ngày nhìn quanh mình đi, rồi các chị sẽ thấy, nếu các chị bật đèn xanh, sẽ có vài người đàn ông mong được các chị cười với họ một cái, hay ăn một bữa cơm của các chị nấu, hay được các chị xoa đầu.


 Lâu nay các chị vẫn được giáo dục trở thành một bông hồng duy nhất cho một người duy nhất. Ðó hình như là chiến lược của cánh đàn ông. Ðàn ông không nói với các chị rằng, nếu càng nhiều người ngắm, thì họ càng quý bông hồng của mình. Không đời nào họ nói như thế. Họ chỉ muốn an toàn, nên cố hướng dẫn các chị nở mãi một cách, tỏa hương mãi một loại; loại nào, cách nào công dung ngôn hạnh tiết liệt nhất. Thế rồi sau đó, khi đã đúc được chị thành bông hoa nhựa rồi, họ lại chỉ muốn tìm đến những bông hoa dại biết kể chuyện thỏ bông.


 Thường bao giờ họ cũng bắt các chị lựa chọn: hoặc là hoa dại và không có anh ấy, hoặc là thành hoa nhựa và có anh ấy; các chị sẽ chọn ngay con đường hoa nhựa.


Các chị không biết, rằng nếu các chị cứng đầu làm hoa dại, thì các chị sẽ không mất gì cả, mà còn kích thích người ta giữ các chị lại hơn.


Gia đình còn hay mất là do đạo đức các chị.


Chị thỏ bông có cái khả năng đi ba đêm về mà anh thỏ bông vẫn không biết, và trên đường có rất nhiều anh thỏ đen, nâu, trắng sẵn sàng rủ chị phiêu lưu. Cái gia đình thỏ bông thật ra còn hay mất là do chị, do đạo đức của chị đến đâu. Chị thỏ bông hoàn toàn có thể tạo ra những vụ việc đi lạc lần nữa để phiêu lưu mà chẳng mất gì. Nhưng trời phú cho chị thỏ bông (cũng như cho các chị em phụ nữ) cái khả năng nghĩ về đạo đức rất mạnh, cho nên anh thỏ bông mới còn vợ cùng nhai cà rốt với mình.


***


Tóm lại:


Sau vụ việc chị thỏ bông này, hẳn các anh đã thấy mình cũng cần cảnh giác mà giữ vợ?

Bởi vì con đường hư hỏng của phụ nữ không cần mất công như các anh đâu. Theo một thống kê mật, những lời đề nghị của phụ nữ được chấp nhận tới 8/10, trong khi đàn ông chỉ có 1.5/10 mà thôi.


Bình đẳng với phụ nữ là cho họ biết vũ khí mà họ có, và để họ tùy nghi xử dụng sau khi đã cân nhắc được mất.


Hôm nay, nhân vụ chị thỏ bông, tôi lấy lại chút bình đẳng cho các chị. Còn bây giờ, tôi phải đi. Có người đang đợi tôi để hỏi: muốn làm hoa dại hay hoa nhựa.


Tôi nghĩ kỹ rồi. Tôi chỉ hung hăng thế thôi. Ðể không mất anh ấy, tôi sẽ làm hoa nhựa.



Nhân chuyện thỏ bông kể chuyện thỏ mây

Sau khi nghe chị nhà văn Thảo Hảo phân tích “Nhân trường hợp chị thỏ bông”, chị thỏ mây cũng thấy thật chí lý.

Và tất nhiên thỏ mây là người không bảo thủ rồi. Ngoài chuyện thỏ mây sẽ suy nghĩ thật nghiêm túc về việc chỉn chu làm hoa nhựa, thì chị cũng sẽ suy nghĩ thật nghiêm túc về năng khiếu kể chuyện thỏ bông của cô mát xa. Hơn thế nữa thỏ mây cũng nghiêm túc suy nghĩ vì sao hoa dại lại lung linh được để mà học tập.

 Nói chung là thỏ mây rất nghiêm túc suy nghĩ về mọi mặt, để có thể biến mình thành người phụ nữ có khả năng phi phàm bốn trong một, biết mát xa, biết kể chuyện, biết trau chuốt cho hoa nhựa cũng lung linh được như hoa dại, biết đấu tranh dành quyền bình đẳng. Hay nói cách khác là thỏ mây sẽ hết sức phấn đấu để trở thành một người phụ nữ hoàn hảo.

 Nói là làm, thỏ mây phấn đấu một cách hào hứng và say mê.

Rồi đến một ngày, sự phấn đấu hoàn hảo đạt đến tột đỉnh. Khi chị thỏ mây những tưởng anh thỏ mây sẽ không còn cớ đi tìm hoa dại, thì chị thỏ mây bỗng phát hiện ra anh thỏ mây vẫn muốn nghe kể chuyện thỏ bông ở tiệm mát xa hơn ở nhà, dù cái tiệm mát xa đó sụp sệ tồi tàn hơn nhà của vợ chồng thỏ mây. Chị thỏ mây có hỏi thì anh thỏ mây biện minh rằng “tại em hoàn hảo quá khiến anh cảm thấy không còn xứng đáng”.

 Như thế là con đường phấn đấu để trở thành người phụ nữ bốn trong một của thỏ mây sụp đổ, sự hoàn hảo bị vô hiệu hóa tác dụng.

Bực mình, thỏ mây quyết định sẽ thử làm hoa dại xem sao. Rồi ban đầu thỏ mây cũng hí hửng như khi mới bắt đầu con đường phấn đấu để trở thành người phụ nữ hoàn hảo. Thỏ mây thấy quả là làm hoa dại sướng thật. Khi ra đường, thỏ đen, thỏ vằn, hay thỏ xám đều ngưỡng mộ sự lung linh của hoa dại.

Thỏ mây tự tin sải bước trong sự ngất ngây tự hào. Chỉ đến khi các thỏ anh mở lời đề nghị “ở lại đêm nay” thì thỏ mây mới hoảng hồn bỏ chạy thục mạng. Vì sao thỏ mây lại vậy?

Bởi trước đó, thỏ mây đã được huấn luyện để trở thành con người hoàn hảo, nên không còn có được cái bản chất ngây thơ cả tin của chị thỏ bông.

 Vậy là thỏ mây thành ra dở khóc dở cười, vì cảm thấy mình không còn có thể là một trong hai loài hoa nhựa hoặc hoa dại.

 Còn anh thỏ mây thì đã kịp có hoa nhựa khác để thờ trong nhà, và vẫn vụng trộm đi hái hoa dại ở nơi khác.

Nhân chuyện của mình, chị thỏ mây đưa ra một lời khuyên chân lý;

Chị em đừng bao giờ dại dột phấn đấu thành người hoàn hảo hai trong một (hoa dại và hoa nhựa) bởi vì anh thỏ mây không bao giờ mong như thế. Anh ta mong luôn phải riêng rẽ và khác biệt hoàn toàn hai loài hoa nhựa và hoa dại trên đời.

Và đặc biệt là anh thỏ bông chưa bao giờ nguội tắt ý muốn có cho mình cả hai loài hoa.


Tôi đã học được từ cuộc sống

Công việc bận rộn với nhiều lo toan quá nên không ghi chép gì đã lâu.
Có nhiều điều muốn nói, có nhiều phim hay muốn chia sẻ, cũng có nhiều nỗi thất vọng muốn viết ra cho nhẹ lòng,... mà chẳng tìm được thời gian.
Đam mê nhiều thứ quá mà cũng chỉ có 24 giờ một ngày như mọi người nên đành chịu thôi!

Đọc được bài này trên internet nên lưu lại đây, như một lời nhắc nhở cho chính mình.

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi không thể bắt người khác yêu mến mình, tất cả những điều tôi có thể làm là cố gắng trở thành một người đáng được yêu mến ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi có thể đúng khi giận dữ ai đó nhưng không thể chấp nhận bất cứ lý do nào cho việc tôi biến thành một kẻ tàn nhẫn với người khác ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: cho dù bạn bè tôi tốt như thế nào cũng sẽ có lúc họ làm tôi bị tổn thương và tôi phải biết tha thứ cho điều đó ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: trước khi muốn tha thứ cho người khác, tôi phải tập tha thứ cho chính bản thân mình ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: khi một người không yêu mến tôi như tôi như tôi mong muốn, không có nghĩa là họ không yêu mến tôi hết lòng...

Tôi đã học được từ cuộc sống: mình phải mất nhiều năm để tạo lòng tin nơi người khác nhưng lại có thể đánh mất nó chỉ trong một giây ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi phải luôn cẩn trọng vì những lỗi lầm tôi gây ra trong một khoảnh khắc, có thể làm tôi hối hận cả một đời ...

 Sưu tầm