31 tháng 3, 2015

Tự Họa

Không già, không trẻ, chỉ với chút tài vặt tôi có thể làm người ta không đoán được tuổi. Đôi khi tôi biết mình là ai, nhưng rất nhiều khi tôi chẳng biết mình là ai nữa. Một tổ hợp tính cách phức tạp, khó hiểu hay quá dễ đoán chỉ cần nhìn những biểu cảm của hình thể?



Dường như là tôi thông minh, do nhiều người nói vậy, dù không mấy tin nhưng có đôi lúc tôi cũng thấy thế, ở chỗ tôi thường hài lòng với những quyết định của mình hơn là dằn vặt vì đã không làm khác đi.

Dường như là tôi giàu có, vì tôi có thể làm vài điều tôi thích mà không phải vấn vương nhiều, nếu điều đó liên quan tới tiền.

Dường như là tôi dễ thương, tốt bụng vì tôi có vài fan hâm mộ tính bằng chục năm, không kể tuổi tác và giới tính. Có thể vì tôi có chút tài vặt mà những người ấy thích. Hay cũng có thể vì tôi biết họ là ai.

Dường như là tôi khá bất thường, vì fan của tôi dù khác nhau thế nào cũng có một điểm chung, đó là đều nhận ra tôi bất thường. Một nửa đàn ông, một nửa đàn bà. Khi chăm sóc dịu dàng, khi quyết đoán sắt đá.

Dường như tôi lãng mạn, dù thiệt tình tôi chẳng biết từ ấy nghĩa là gì. Một nụ cười, một hoàng hôn hay một mùi hương cũng làm tôi váng vất. Một khuôn mặt xa lạ cũng vào được ký ức, mang theo cả cái nắng, cái gió, cái buồn đâu đó… để thỉnh thoảng tìm về. 

Dường như tôi là người cầu toàn, tôi thích sự hoàn mỹ, tôi thích những con người đẹp, thích những âm thanh đẹp, thích sự chỉn chu của tính cách. Có người nói tôi háo sắc! Điều này mâu thuẫn thật, vì những người tôi yêu thì thường không đẹp, tính cách còn có chút lệch lạc.

Dường như tôi không biết cách làm cho những người bên cạnh tôi hạnh phúc, và hơn thế nữa, tôi cũng không biết làm cho mình hạnh phúc. Có khi nụ cười được nở ra từ một nỗi đau nào đó của ai đó.  Dường như phía sau hạnh phúc luôn thấp thoáng bóng dáng của hy sinh.

Dường như tôi là người tham lam, thích làm được nhiều thứ mà cũng chỉ có hai mươi bốn giờ một ngày nên cứ hoài loay hoay. Chỉ có hai bàn tay, tôi buộc phải để lại nhiều thứ.

Dường như tôi cũng không thể mang theo hết những ân tình đã có, đang có hay sẽ có. Trái tim của tôi ấy, thật cũng chẳng biết lớn hay nhỏ, lười biếng cứ đập những nhịp từ từ, chẳng vội vã. Vậy mà cứ hay nhận lấy những yêu thương gửi gắm của người ta.

Tôi luôn không rõ về mình, cũng không rõ về thế giới mà tôi đang sống.
Cái thế giới mà tôi luôn hồ như vì quá phức tạp, quá nhiều đua chen, giật giành, quá rối rắm với những mối quan hệ,... và quá buồn đau.

Nhưng tôi biết tôi không khỏe, và tôi luôn nghĩ rằng tôi muốn chết. Tôi luôn hình dung cái chết sẽ thế nào, tôi tưởng tượng hay sáng tạo ra nhiều cách để chết, dù khùng điên hay thông minh.
Có điều kỳ lạ là chưa bao giờ tôi mơ thấy điều đó. Fan của tôi thì mơ thấy điều ấy hoài, họ yêu thích tôi và mơ thấy tôi chết! Nhiều lần, nhiều cách khác nhau.


Tự Chết là hèn, là chạy trốn, là bỏ cuộc, là xù nợ, là không được, là … những ngôn từ tôi nghe mãi rồi. Vậy thôi, tôi sẽ không Tự chết, mà Muốn chết có được không?

Thế giới thật phức tạp, mà tôi, dường như không đủ giỏi, đủ mạnh, đủ vui để cứ phải kiên cường sống.
Tôi mệt rồi…

17 tháng 3, 2015

Margarita

Biển
Đêm
Bar... với giọng ca của cô ca sĩ người Phi.
Một hồi ức mới, những người bạn, sự chu đáo đến bất ngờ của một bạn trẻ làm ngạc nhiên.
Cuộc sống luôn có những bất ngờ, có khi là niềm đau, có khi lại là niềm vui. Vẫn là một ly Margarita quen thuộc, thơm nồng của Tequila, vị chua của chanh và những hạt muối mặn đậm. Ly cocktail nồng vị quen đang cố làm lạ.

Giờ thì mỗi khi nhìn ly Magarita chỉ muốn thấy những hình ảnh mới, những toa tàu mới trong cuộc hành trình đi về phía trước.


Bỏ lại vài khuôn mặt, những toa tàu mới sẽ mang những điều gì, và có những ai đến? Hay chỉ là những toa rỗng, cũ kỹ.

Hội An, Rêu phong đâu rồi?

Trở lại chốn cũ, trời đẹp... Không gian trong veo khoe sắc vóc, hàng quán mở rộng cửa khoe hàng, người người cười nói.

Hội An với nhiều kỷ niệm, có những hồi ức hơn hai mươi năm tuổi. Có lẽ vì trên từng góc phố vẫn hằng in dấu những con người, những tình yêu ... nên luôn thiên vị để dành một tình yêu đặc biệt cho chốn đó. Luôn bỏ qua những điều không vừa ý để ngợi ca Hội An.

Lần trở lại này có điều gì đó làm mình không vui... Điều gì?

Có quá nhiều thứ lôi kéo mắt nhìn, xanh đỏ quá nhiều, cái cũ kỹ, u ám, ẩm thấp của năm tháng xưa cũ đâu rồi?
Những bờ tường vôi cũ, vạt rêu xanh trong ngõ hẹp, những mái ngói bám dày nấm đen ... của một Hội An trong ký ức khó lòng tìm thấy.

Hội An giờ bán áo quần, khăn choàng, lưu niệm linh tinh không gây ấn tượng nào ngoài một cửa hàng chạm khắc bạc trên nữ trang, ấm sứ, phố đèn lồng và vài cửa hàng may da,... Lại còn một con phố đêm bán đủ các loại hàng hoá không nhãn mác như bất kỳ một tỉnh thành nào ở Việt Nam!

Nếu không kể nhà Bảo tàng ngành nghề của Hội An và một căn được bảo quản để cho khách tham quan, những ngôi nhà cổ đẹp đều đã biến thành quán xá... trừ một căn thật sự cũ, là nhà thờ của dòng tộc nào đó.

Hội An đang dần mất đi vẻ cổ kính đã từng mê hoặc du khách, rêu phong ngày nào của phố cổ chỉ còn lại trong ký ức.

16 tháng 3, 2015

Nhớ

Có những người không thể nào nhớ nổi ngày tháng, có người khác thì không nhớ những nơi đã qua... Nghe thấy hơi buồn, hơi tiếc vì sợ những người ấy sẽ bỏ quên nhiều điều thú vị đã có trong cuộc đời, vì sợ năm tháng qua đi không còn nhiều dấu ấn đẹp đẽ trong cuộc đời vốn nhiều niềm lo nỗi buồn.

Có những người lại nhớ quá nhiều... Nhớ những ngày sinh, nhớ số điện thoại, nhớ con số đếm của ngày của tháng của năm. Nhớ những nơi chốn, nhớ mùi hương, nhớ gió nhớ nước, nhớ giọng nói, nhớ luôn dáng hình người quen, kẻ lạ trong những khoảnh khắc tưởng như không có gì đặc biệt.

Nhớ...
Những con số ngỡ như trung tính, không mang ý nghĩa gì đặc biệt trên tờ lịch hay trên một bảng hiệu bên đường lại có thể gọi lại một rừng cấm cảm xúc.
Những con đường, góc phố, một ngôi chùa, một hoàng hôn... hay thậm chí chỉ là một vệt sáng vàng vọt bên hè nào cũng có thể làm ai đó nhói tim trong niềm đau dấu sâu chôn chặt của một vùng ký ức.

Cái nỗi nhớ ngạt thở chưa bao giờ biết cũ, chắc vì cái nhớ ấy luôn sợ người sẽ quên cảm giác ấy là thế nào nên nhớ luôn tươi rói, bén ngọt như từ thủa được sinh ra.

Biển nào cũng là biển, chỉ có nỗi nhớ là khác thôi...


Hôm nay, tại một vùng biển xa, người bị cuốn trôi quăng xa trong cát trong gió, đã chết chìm trong đại dương mênh mông của muôn ngàn nỗi nhớ...