31 tháng 12, 2017

Xin lỗi

Còn mấy giờ nữa năm 2017 sẽ là dĩ vãng, như vô số những điều khác trên cuộc đời này.
Dù thời gian vẫn sẽ đi qua, vô số những điều khác cũng sẽ qua, nhưng sao lòng vẫn chưa bao giờ thản nhiên.

Ta ơi, ta của những ngày cũ -
Thật lòng Xin lỗi - chính mình.

 Xin Lỗi 
Thơ Nguyễn Thiên Ngân
Nhạc Hồ Tiến Đạt

Xin lỗi cơn mơ vừa qua
Xin lỗi cơn đau vừa xa lạ
Xin lỗi nỗi vui còn vướng lại
Nụ cười đôi khi đắng cay lòng này.

Xin lỗi những đêm mùa đông
Thân nóng ấp trên bàn tay hiền lành
Xin lỗi quán quen cùng tôi
Phải tập quên một người.

Có tình yêu vượt qua mùa đông
Gục chết sau đêm mùa xuân
Có người mang bình yên về nơi nào
Xa xôi chẳng bến bờ.

Có người gieo vào nhau niềm tin
Tình ấm nóng không thể rời ra
Có người đi thật xa
Thật xa chẳng trở về.

Xin lỗi cơn mơ vừa qua
Xin lỗi cơn đau vừa xa lạ
Xin lỗi nỗi vui còn vướng lại
Nụ cười đôi khi đắng cay lòng này.

Lời hát viết ra vì tôi
Vì biết nói ra lệ rơi
Xin lỗi đáng ra phải vui
Thế mà.

Nghe ca sĩ Hồ Tiến Đạt và Nguyên Hà trình bày ở đây.


22 tháng 12, 2017

Anh à!

Anh à,
Em luôn tự hỏi liệu anh có bao giờ nhớ em không?
Em luôn thắc mắc những nơi mà anh qua...
có khi nào có chút bóng dáng em đâu đó không?
Những phút giây nào bất chợt nghĩ về anh, em luôn tự hỏi giờ này anh đang ở đâu, đang làm gì, dáng vóc ấy có gì hay đổi, hay khuôn mặt nét cười kia có còn như ngày xưa?

Em cứ luôn tự hỏi
cũng như
em vẫn luôn nhớ anh ...

Có khi nào anh nhớ
Có khi nào anh biết
Tình thuơng của em,
Nỗi nhớ của em,
Niềm đau của em?


Có lẽ anh không biết,
hay anh đã không thể làm gì khác
Tình thương của em, tuổi trẻ của anh, cũng đã không thể giữ anh lại.
Tuổi trẻ non xanh bỗng một ngày chạm tới nỗi đau.

Tay anh đã không chạm vào em.
Anh đã không nói gì với em nữa.
...

Em đã cố gắng nói với anh
Em đã cố gắng chạm vào anh
Vào giây phút cuối ấy
"...
Từ nay chúng mình chia tay
Từ nay chẳng bao giờ còn cười với nhau nữa
Từ mai chúng mình sẽ chia hai
Từ mai chẳng bao giờ còn nhìn thấy nhau nữa."


Anh à,
Em vẫn luôn tự hỏi liệu anh có bao giờ nhớ em không?
Em vẫn luôn thắc mắc những nơi mà anh qua...
có khi nào có chút bóng dáng em đâu đó không?
Em vẫn luôn muốn biết bây giờ anh đã ra sao
...
trong cõi vĩnh hằng mênh mông đó.

Từ ngày cái ngày thật xa ấy.
Một ngày tháng ba, 1984
Em vẫn cứ luôn tự hỏi
Vì em luôn thương nhớ anh
như bao giờ
anh à.


Vinh biệt một chàng trai

Một Giáng Sinh đã thật gần.
Một Năm mới cũng sắp đến.
Còn vài ngày nữa là những ngày cuối cùng của năm 2017 cũng sẽ đi qua.

Thời gian cứ trôi nhanh như thế không cần biết đến nhân gian.
Người ta buồn, vui , hân hoan rồi đau khổ, chợt có rồi chợt mất ... bao hỉ nộ ái ố trên cuộc đời chẳng ảnh hưởng đến những vòng quay của trái đất.
Người ta có đầy hoài bão rồi lịm tắt trong một giây, hay yêu thương chất đầy cũng vuột mất không ngờ, bao nhiệt thành hay kỳ vọng của những trái tim cũng không làm thay đổi điều sẽ đến.
Mọi điều cứ đến, không ai biết điều gì sẽ đến với mình cả.

Những được mất cứ thế nối nhau.

Vẫn biết thế mà sao trái tim vẫn đau đến thế!?
Một trái tim vẫn hoài đau vay khóc hộ tưởng như đã chai lỳ truớc những biến cố, tưởng có thể ung dung buớc qua cõi tạm vẫn đau như chưa từng đau.

Thôi thì...
xin đừng có, để không phải mất
xin đừng kỳ vọng, để không thất vọng
xin đừng đến, để khỏi phải chia tay.


Trong lúc mọi người nô nức cho một mùa lễ hội,
chúng tôi lại phải đau đớn chia tay vĩnh viễn một chàng trai thật ngoan, thật lành, thật giỏi ở tuổi hai mươi ba.
Tin rằng chàng ấy đã nhẹ buớc trên cõi vĩnh hằng thênh thang.

...