15 tháng 7, 2011

Vầng Trăng Non




Vầng Trăng Non

 
Em quay mặt lại, khuôn mặt với đôi mắt vẫn in đậm như thế nhưng bây giờ buồn bã làm sao. Trong một lúc tôi nhìn em, nhìn vào đôi mắt tối thẫm đó mà không biết nói gì. Thằng tôi mau mồm mau miệng bỗng lúng túng không ngờ. Rồi em quay lưng bỏ đi, dáng gầy như gầy hơn trong ánh sáng nhập nhoạng của một đêm trăng đầy gió. Tóc của em...


***
Trời đã sáng, em trong giấc mơ bất ngờ bỗng làm tôi bâng khuâng. Bâng khuâng ở tuổi này thì nghe lạ lẫm, thậm chí tức cười nhưng tôi không biết dùng từ gì khác. Ngày hôm đó trôi qua như bao ngày, những đứa bé rộn rạo trong bữa sáng, con đường đến chỗ làm vẫn đông nghẹt như mọi khi, rồi công việc nhiều liên tục không dứt, nhưng em vẫn đâu đó bên cạnh tôi,.. thật lạ.
 
Tình yêu thủa học trò, chúng tôi còn rất trẻ, ngây ngô trong tình yêu trẻ con, rất nồng nàn, say đắm như gió bão nhưng rồi tan cũng rất nhanh. Thủa đó với tôi tình yêu như một điều gì đó rất cần thiết. Tôi muốn nhìn thấy em mỗi ngày, được vui đùa, được chia sẻ mọi điều liên quan trong cuộc sống này cùng em, được nhìn ngắm nụ cười em hồn nhiên. Không gặp được em, tôi nhớ giọng nói em, nhớ ánh mắt em háy tôi rất con nít và dễ thương đến không ngờ. Tôi da diết nhớ dáng vẻ em ôm đàn bên dòng sông, tóc em bay và ánh mắt em trong bài tình ca buồn đó. Em vẫn hát những bài tình ca buồn thảm hết sức dù em đang yêu và được yêu. Nhớ cả nụ cười sau đó, lại hồn nhiên dù khi hát em có buồn đến thế nào.
 
Chia tay em mà không có lời từ biệt, với tôi đơn giản là em bỗng dưng không còn cần thiết nữa, không có em cũng không sao, tôi đã có những quan tâm mới, những niềm vui mới. Em như một trò chơi trẻ con và bây giờ tôi đã lớn, trò chơi ấy không còn hợp với tôi.
Hai năm sau tình cờ gặp lại em, mọi thứ tôi nhớ về em hầu như không khác. Cuộc gặp trôi qua bình thường, em không trách hay nhắc chuyện cũ, chỉ như những người bạn không thân lâu ngày không gặp.

 
Bao năm rồi đã trôi qua kể từ ngày đó, thời đi học trôi qua, bạn bè tứ tán, em lưu lạc ở đâu tôi cũng không biết, mọi thứ không có gì để nói đến hay hoài niệm như một mối tình đầu khó phai. Em mờ nhạt trong ký ức khi hàng vạn điều lo âu suy nghĩ chất chồng trong cuộc sống nhiều biến động của cuộc đời tôi.
 
Tôi là thằng ít mơ, hay thực ra có mơ thấy gì đó nhưng tôi không thể nào nhớ được. Những giấc mơ không đầu không đuôi chẳng lưu lại tí gì khi thức giấc. Lần này, không thể hiểu được, mọi chi tiết trong giấc mơ đều rõ nét không ngờ, cái nhìn của em, mái tóc, rồi cái dáng gầy guộc đó nữa... có điều gì đó làm tôi khó chịu. Tôi đã mang em theo cùng nhiều ngày qua rồi.
Buổi tối ăn cơm cùng vợ và hai đứa nhóc đáng yêu, nhìn vợ tôi dịu dàng lo cho hai đứa trẻ, tôi chợt nghĩ không biết em thế nào rồi, giờ này em đang làm gì, đang ngồi ăn với ai...
Buổi sáng, trút nỗi bực mình qua một cú đập mạnh vào tay lái, tôi bất lực nhìn dãy xe xếp hàng dày đặc trước mặt, lại kẹt xe... Trong phút chốc, tôi lại thấy ánh mắt của em. Sao tôi cứ nghĩ đến em, chuyện đã xưa lăng lắc, người cũng biến đâu mất rồi, tôi thì cũng đã trưởng thành không còn là cậu thiếu niên ngày nào nữa. Nghĩ làm chi chuyện trẻ con, các cô cùng chỗ làm dù biết tôi đã có gia đình cũng vẫn cứ cười tình với tôi, nếu có nghĩ vẩn vơ, thà nghĩ đến các cô trẻ, giỏi giang chân dài ở quanh tôi cho vui, có phải hơn không!


***
Bạn ở cùng công ty mời đến nhà vào một tối cuối tuần để dự một BBQ party nhân dịp mừng Sinh Nhật một tuổi của đứa con trai. Khoảng hơn hai mươi người kể cả người lớn và trẻ con. Khoảng sân không rộng lắm nhưng người bạn thích cây cỏ nên chăm chút và trình bày cũng khá đẹp, mọi người ăn uống chuyện trò vui vẻ. Uống vài lon bia, thảnh thơi nhìn ngắm đây đó, bỗng dưng tôi phát hiện một vầng trăng mờ trên bầu trời. Có điều gì đó rất quen khi tôi ngắm cái hình lưỡi liềm nhàn nhạt nằm khiêm tốn trên một góc xa kia. Đã lâu tôi không nhìn bầu trời như thế này, bây giờ nhìn lên trời chỉ để xem mưa hay nắng mà thôi. Ngắm trăng, nghe xa xỉ đến kỳ cục, tôi đang nghĩ như thế thì chợt biết cảm giác rất quen vừa có là gì.
Em thích những đêm trăng, thích nhìn trăng và tôi cũng thích. Tôi thích những đêm trăng tròn, trăng trải những ánh bạc trên sông đẹp như tranh, bức tranh đó có tôi và em bên dòng sông lấp loáng sáng, đầy gió. Tôi thích mùi tóc em rất gần, hồi con nít đó tôi thích nhai tóc em khi những đọt cong cong bay vào miệng tôi. Em lại thích những vầng trăng khuyết, em bảo giống như những môi xinh đang cười, em nghiêng đầu cười làm đủ các kiểu trăng. Trăng và em, một liên kết thật mỏng manh nhưng dai dẳng.


***
Nhiều năm nữa trôi qua, có mấy lần gặp bạn cũ, câu hỏi về em đã ở trên môi nhưng rồi ngại ngần tôi giữ lại. Biết để làm gì? Chẳng lẽ muốn biết em mập ốm thế nào, có còn giữ vóc dáng như xưa hay đã quá thay đổi như những người bạn tôi vừa gặp, chuyện gia đình của em thế nào... Sâu thẳm đâu đó, tôi sợ nghe những câu chuyện buồn về em, rằng em bất hạnh,...

 
***
Bây giờ thì tôi thực sự đã già, tóc đã bạc gần hết, con đã lớn đi làm, lập gia đình và ở riêng. Chỉ còn hai vợ chồng ở với nhau, thời gian rất nhiều chẳng biết làm gì. Cả ngày quanh quẩn trong nhà làm việc gì đó, rồi chăm chút mảnh sân bé tí mà trồng đủ thứ hoa và rau. Vợ chồng già cũng chẳng có chuyện gì nhiều để nói với nhau ngoài chuyện hai đứa con và gia đình của chúng. Như những người già, chúng tôi lại thích nhớ về những chuyện cũ và mỗi người lại có một khoảng trời riêng.
 
Thoảng hoặc, tôi lại mơ về em, tâm trí tôi thật lạ, tất cả những giấc mơ có em, đều được lưu lại, rõ từng chi tiết. Trong những giấc mơ đó em không hề già đi, vẫn dáng vẻ bé bỏng gầy guộc, vẫn mái tóc bồng bềnh trong gió, vẫn ánh mắt sẫm màu lấp lánh ánh trăng.
Trong những giấc mơ, tôi không nhìn rõ môi em, nhưng tôi biết em không cười, bởi cả dáng vẻ em, ánh mắt em đều buồn như nhau.
Tại sao tôi lại vẫn mơ về em khi cả quảng đời dài tôi không nhớ hay nghĩ gì nhiều đến em. Em, mối tình đầu như cơn gió đầy xao động nhưng đã qua rất nhẹ nhàng.
 
Đêm nay không ngủ được, chứng đau các khớp xương của người già đang quấy rầy tôi. Khẻ khàng ra khỏi phòng ngủ để không đánh thức vợ, tôi mở cửa ra sân sau, kéo ghế ngồi nhìn vào bầu trời đêm tĩnh mịch.
Khép nép ở một góc trời, mảnh trăng khuyết hé cánh môi nhợt nhạt cười với tôi. Tôi như chợt thấy nụ cười em, vầng trăng non bên dòng sông năm nào. Nụ cười em không về trong những giấc mơ, có phải vì em trách hờn cho một cuộc tình không có lời chia tay, hay có phải vì chính tôi đã làm tắt đi nụ cười hồn nhiên thơ trẻ đó, ...
 
Trái tim già cỗi của tôi bây giờ trong phút chốc bỗng chợt nhận ra nỗi đau của trái tim em ngày đó. Em chỉ có tôi là chỗ dựa duy nhất, tôi biết chắc điều đó nhưng vẫn rời xa em.
Tim tôi bỗng đau như em đã từng đau, nỗi nhớ em quay quắt đến điên cuồng giúp tôi hiểu em đã nhớ thương tôi đến thế nào. Tôi tuyệt vọng trong ao ước được nhìn thấy em một lần bất kể em sẽ lạnh nhạt, trách hờn hay sẽ khóc cùng tôi.
Bây giờ thì tôi hiểu em đã từng yêu tôi thế nào, đã từng đớn đau ra sao khi không còn có tôi bên cạnh em nữa. Bây giờ tôi đã biết nỗi tuyệt vọng khi không còn có thể nhìn thấy người mình yêu thương...
 
Trời sáng dần, ánh dương đang làm mờ đi màu sáng bạc nhẹ tênh của vầng trăng, cuối cùng em chỉ để lại cho tôi nụ cười hồn nhiên đó qua mỗi lần tôi nhìn thấy những vầng trăng nơi xứ người.
Em, vầng trăng non của một thời ký ức, em có còn nhìn trăng và nhớ đến tôi?
...

Em chưa từng trách hờn anh hay trách hờn tình yêu

Dù hơn một lần em muốn từ bỏ cuộc sống

Vầng trăng ngày đó cùng tình yêu ngày đó

Em mang theo mãi mãi một nụ cười

Ngày 15 tháng 07, 2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét