30 tháng 4, 2011

Thơ Trần Dạ Từ


Ngày Thơ Tình Thơ


Đuổi bắt trên đồi cao

Trời mưa dầm gió rét

Hai đứa níu kéo nhau

Té lăn cù tưởng chết!

***

Tỉnh dậy dưới chân đồi

Ruộng ngô ai ngào ngạt

Chạy khắp ruộng tìm coi

Nào ngờ em trốn mất

***

Tháng ba ngô kết trái

Một mình ta giận thay

Bắt đền ruộng ngô ấy!

Bỏ về cho biết tay.

***

Ôm về em bó ngô

Hai đứa cười rúc rích

Đêm nay ta đốt lò

Nướng ngô vui bằng thích!

***

Những trái ngô đầu mùa

Cười dòn bên bếp lửa

Ngoài xa trời mưa gió

Ai dại gì nhớ thương ...

***

Hạt ngô thơm mùi sữa

Nở đều như răng em

Ta ghé môi cắn vỡ

Ăn mãi chưa đã thèm

***

Ngô chín vàng đêm đêm

Giục lòng ta cháy đỏ

Gió mưa sao ngoài thềm

Giật mình biết đâu đó!

***

Lời muốn thốt yêu em

Như than hồng trên bếp

Nhai giập nghiến hạt mềm

Vẫn cất không thành tiếng!

***

Muốn nương nhờ vai em

Hai bàn tay bão dậy

Vật vã trăm nghìn phen

Vẫn dằn lòng mai vậy

***

Mai rồi mai lần nữa

Thoắt chốc mười mấy năm

Bao nhiêu mùa ngô vắng

Bao nhiêu trời gió mưa ...

***

Hôm nay qua đồi xưa

Trượt chân bàng hoàng mãi

Ôi! Ngây thơ, tình thơ

Đi về đâu tuổi dại?!

***

Tháng ba ngô kết trái

Một mình tôi buồn thay

Ruộng ngô vàng vẫn đấy

Nhưng ... bẻ về với ai!

***

Về với ai giờ nữa

Một mình ta ngẩn ngơ

Nghe hạt ngô đầu mùa

Vỡ trong nắng nức nở ...



Nụ hôn đầu
Lần đầu ta ghé môi hôn
Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang
Vườn xanh cỏ biếc trưa vàng
Nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông
Trên môi ta vạn đóa hồng
Hôn em trời đất một lòng chứa chan
Tiếng cười đâu đó ròn tan
Nụ hôn ngày đó miên man một đời
Hôm nay chợt nhớ thương người
Tiếng ve ngày cũ rụng rời vai anh
Trưa vàng cỏ biếc vườn xanh
Môi anh chín đỏ đầu cành phượng xưa.


Thuở làm thơ yêu em
Thuở làm thơ yêu em
Trời mưa chưa ướt áo
Hoa cúc vàng bên thềm
Nắng hanh sưng bờ dâu
là thuở làm thơ yêu em
***
Ôi thuở làm thơ yêu em
Chiều sương dầy bốn phía
Lòng anh mấy ngã ba
Tiếng đời đi rất nhẹ
Nhịp sầu lên thiết tha
Ôi thuở làm thơ yêu em
***
Thuở làm thơ yêu em
Bài thơ không hết lời
Bao nhiêu lần hò hẹn
Sớm chiều sao xa xôi ...
***
Thuở làm thơ yêu em
Cả dòng sông thương nhớ
Có vai cầu tay nghiêng
Tương tư trời thanh phố ...
***
Anh đi rồi lại đến
Bài thơ chưa hết lời
Bao nhiêu lần hò hẹn
Sớm chiều sao xa xôi ...
***
Mười bảy năm chợt thức
Bây giờ là bao giờ
Bàn tay trên mái tóc
Nghìn sau còn bâng quơ ...
***
Còn trẻ ... yêu như điên!
Về già ... điên mới yêu!!!


Người đi qua đời tôi
Người đi qua đời tôi
trong những chiều Đông sầu
Mưa mù lên mấy vai
Gió mù lên mấy trời
Mây mù lên mấy biển.
***
Người đi qua đời tôi
Hồn lưng miền rét mướt
Đường bay đầy lá múa
Vàng xưa đầy dấu chân
đen tối vùng lãng quên.
Chiều ầm vang tiếng sóng
Bàn tay mềm khói sương
Tiếng hát nào hơ nóng.
***
Người đi qua đời tôi
Nghe những lời linh hồn
Phi lao dài tiếng ru
Êm ái lòng hối tiếc
Trên lối về nghĩa trang
trong mộ phần tối đen
***
Người đi qua đời tôi
Không nhớ gì sao người?
***
Em đi qua đời anh

Không nhớ gì sao em?!
Trần Dạ Từ

1 nhận xét:

  1. Hi! Đọc lại những vầng thơ "của một thời tuổi trẻ" thấy nhớ gì đâu, những ngày mưa , những trưa hè và những buổi tối đầy ánh trăng trên sông...với cây đàn guitar nhửng gương mặt còn rất trẻ....với những tình cảm cũng còn rất ngây ngô nhưng rất thật...sao mà dễ thương quá đi...
    Giờ ngoảnh lại,đã " vào thu nửa đời" rồi, nhưng chẵng sao bởi vì những gì chúng ta đả có luôn là những "gặt hái" mà,vậy là ta "được" vẫn nhiều hơn " mất" ,nên thấy...vui, phải không hởi những người " bạn của ngày xưa"...???

    Trả lờiXóa