30 tháng 4, 2011

Thơ Hồ Dzếnh


Ngập ngừng
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần
Tôi nói khẽ: - Gớm! Làm sao nhớ thế!
***
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Em tôi ơi! Tình nghĩa có gì đâu!
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa
***
Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lửa
Hẹn ngày mai, mùa đến sẽ vui tươi
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
***
Tôi sẽ trách - cố nhiên - nhưng rất nhẹ!
Nếu trót đi em hãy gắng quay về
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở
***
Thư viết đừng xong, thuyền trôi chờ đổ
Cho nghìn sau ... lơ lửng với ... nghìn xưa ...



Tưởng chuyện ngàn sau
Nằm đây tưởng chuyện ngàn sau
Lung linh nến cháy hai đầu áo quan
Gió lìa cành lá không vang
Tim ta vĩnh quyết trần gian hững hờ
Bao nhiêu dáng ảnh tôn thờ
Xa nhau lâu quá bây giờ lạnh nhau
Người về gió rét nằm đau
Nghe trên thước đất phai màu nhớ thương
Chiều nào mây vọng hồn chuông
Ngừng chân đôi kẻ trên đường mải mê
Nghe tin ta lỗi câu thề
Nghìn thu xa vắng, ra về trước ai
Ngậm ngùi nhớ trắng rừng mai
Cảm thương sông nước ghi bài điếu tang
Ngựa gầy bóng gió mênh mang
Cờ đen lối cũ, cây vàng nẻo xa ...
Ta nằm trong ván trông ra
Tủi thân vì thấy người hoa vẫn cười
Ta toan giận dỗi xa vời
Chợt hay khăn liềm quanh người vẫn thơm
Nát thân không nát nỗi buồn
Lẫn trong cái chết vẫn còn cái đau!



Màu cây trong khói
Trên đường về nhớ đầy
Chiều chậm đưa chân ngày
Tiếng buồn vang trong mây ....
Chim rừng quên cất cánh
Gió say tình ngây ngây
Có phải sầu vạn cổ
Chết trong hồn chiều nay ...
Tôi là người lữ khách
Màu chiều khó làm khuây
Ngỡ lòng mình là rừng
Ngỡ hồn mình là mây
Nhớ nhà châm điếu thuốc
Khói huyền bay lên cây ...
Hồ Dzếnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét