30 tháng 4, 2011

Du Tử Lê

Một thời yêu dấu trẻ con, lần nữa cho những cảm xúc xưa cũ.


Như xa niềm yên vui

Ôi nhỏ, có buồn như ta không?

Nhớ nhung về với nắng sân trường

Với cây đứng chịu cho đêm xuống

Xa người như xa một con sông.

***

Ôi nhỏ, có buồn như ta không?

Bên kia giấc mộng bên kia lòng

Yêu ai ta lún đời oan nghiệt

Xa người như xa thú đau thương.

***

Hỡi nhỏ buồn như một con sâu

Buồn như chiếc lá buồn mưa mau

Buồn như cái kiến, buồn như bướm

Bướm ốm o và em ốm o ...

***

Ôi nhỏ có buồn như ta không?

Tuổi thơ nhang khói đã hoang tàn

Hồn ta như miếu đền cô quạnh

Xa người như xa một quê hương.

***

Ôi nhỏ, có buồn như ta không?

Đời đi từng bước bước chôn vùi

Có ai tay vẫy ai trông lại

Xa người như xa niềm an vui ...



Khi ngang qua Pleime ...

Khi ta đến nhỏ ở đâu hỡi nhỏ?

Một mặt trời buồn bã đỉnh truông xa

Một tay xanh vẫy gọi nắng thơm về

Một tóc cỏ chia trăm dòng mưa lũ.

***

Đêm thánh lạnh mắt chim xào xạc lá

Run vai sương cành lạnh nhớ hơi người

Trong hiu hắt lòng ta sầu chín ngả

Đêm thương tình đêm cuối xuống hôn ta.

***

Khi ta đến núi bảo cây đứng dậy

Ngã mũ chào ta, ngọn gió điên mê

Hương thiên lý thôi qua lòng đắm đuối

Em hiểu gì hỡi nhỏ dấu yêu kia?!

***

Cây sương phủ như lệ người ướt áo

Tay trong tay mà buồn vẫn len vào

Môi thơ dại nghiêng xuống hồn ta lạnh

Nụ hôn đầu liệu có nhớ mai sau?

***

Khi ta đến nhỏ ở đau hỡi nhỏ?

Có nghe rừng thức giấc gọi: ơi em!

Thương mắt nhỏ bóng chim buồn ngủ đó

Cho nhau rồi lòng có tiếc chi không?

***

Tiếc gì nhau tình kể đã nghìn trùng

Gió đã cuốn và dòng trôi mãi mãi

Những con sóng không đem gì trở lại

Ngoài đôi lòng đã bạc lạnh cơn mong.



Em đưa ta về đời

Cũng chỉ là gian dối

Ôi nhỏ của lòng ta!

sầu nghiêm như tháp cổ

buồn giàn theo mây xa

em về trên lối lá

lời vàng thơm môi hoa ....

***

Cây nghe chừng nín thở

Khi môi tìm môi mau

đôi bàn tay có tội

giấu kín vào lòng nhau

***

Cũng chỉ là gian dối

Ôi nhỏ của lòng ta

ngồi thu trong bóng tối

quán ngoài sương giăng mau

***

Mái im cùng ngói bụi

xe nằm chờ bến sầu

ngày qua đi rất vội

như tình ta cho nhau.

***

Cũng chỉ là gian dối

Ôi nhỏ của lòng ta!

Nụ hôn đầu đắm đuối

Em đưa ta về đời

vòng tay người phút cuối

đưa hồn ta ra khơi.

Cuối trời nhung nhớ mới

mối sầu xưa lên ngôi

Áo vàng hiu hắt thổi

buồn ta, buồn ta trôi.

***

Cũng chỉ là gian dối

Ôi nhỏ của lòng ta!

đợi chờ gần mãn kiếp

nhớ thương muốn bạc đầu

mà em chừng xa lạ

như chưa từng quen nhau

còn gì trông ngóng nữa ...

Đời ta, đời ta đâu?!

***

Cũng chỉ là gian dối

Ôi nhỏ của lòng ta!

Buồn hôm nay ngó lại

Thấy sầu ta nguy nga

cây còn trên lối cũ

lá còn chờ sương sa

Cửa đời còn gió tạt

Đời ta còn em qua?!...



Về tự một dòng sông

Em nồng nàn như biển

Gió cuốn muôn nghìn năm

Lấp chôn tình vô vọng.

***

Về tự một mùa Đông

Em rầu rầu sương cỏ

Hồn mưng mưng mây mù

mắt bơ phờ cõi nhớ ...

***

Về tự một ngày mưa

Em não nùng oan khổ

Cây khẳng khiu đợi chờ

Lá một đời héo úa.

***

Về tự một tình đau

Môi ứ tràn máu mặn

Ngực ngậm lời trăm năm

Hồn đìu hiu rũ bóng.



Trả lại cho Người

Người muốn trả lại Người sân nắng cũ

Vườn thanh xuân nhiều hạt mộng ươm mầm

Tóc mênh mông - chiều - chưa gió một lần

Mắt chưa rụng những cành me lá biếc.

Môi chưa đắng cay đượm lời oan nghiệt

Chân chưa run trên từng bậc thang đời

Mưa chưa bay trong vòm tối tình người

Má chưa lạnh những mùi son phấn nhạt.

***

Người muốn trả lại người đêm, gió tạt

Cơn mơ hồng khép vạt hương non

Những vì sao chưa biết ngủ một mình

Những chiếc lá quen gối đầu to nhỏ ...

***

Người muốn trả lại Người mùa Xuân, áo đỏ

Những dòng sông không dám chảy xa nguồn

Những con chim không dám bỏ xa rừng

Những con bướm không biết đời sấp ngửa.

(Người cũng thế đau biết đời dông bão!).

biết đâu ta chỉ là kẻ ngông cuồng?

biết đâu ta chỉ là kẻ khốn cùng?

bởi ta đã tiêu phăng vốn đời có được!)

***

Ta ham hố nên gạt người vào cuộc

nhưng nhọc nhằn ta khó thể làm thinh.

Vung tay gươm ta phạt trúng cổ mình

mắt không kịp ngó theo đầu ta rụng.

***

Đời chẳng khác chi những đường gươm rụng

Tình không hơn, một lầm lỡ, trọn đời

***

Nếu thương ta, người gắng bặm môi cười

dù máu có ố hoen hàm răng ngọc lựu.

Nếu người ép, thôi cũng đành, ta trả

Đây gươm xưa, đã mài bén, ân cừu ...



Thơ Nhỏ

Trời hôm nay nhiều lá me bay

như hồn tôi buồn muốn rụng đầy

Hồn tôi xanh lắm ai hay nhỉ?

Và một chút gì hơi cay cay

***

Trời hôm nay có người về ngang đây

Chân đi nhẹ quá, nhẹ hơn ngày

Hồn tôi mỏng quá, xin đừng gió

Gió qua bay hồn tôi lên cây.

***

Trời hôm nay trời rất bâng khuâng

Khi không nắng dịu, ấm vô cùng!

Chừng như môi đã thơm mùi tóc

Tóc ngậm - cho người thấy dễ thương

***

Trời hôm nay của riêng tôi thôi,

của một đôi môi, một mắt cười

Một môi, một mắt xa lăng lốc ...

Xa thế mà sao ... tôi vui vui?

***

Trời hôm nay buồn như mắt ai

Lần đầu tôi thấy nhớ xa xôi

Lần đầu tôi thấy tôi xa lạ

Tôi nhớ ai kìa ... hay nhớ tôi?!

***

Trời hôm nay rất nhiều chim đi chơi

Nhiều chim tíu tít giống như người!

Thấy thương nhớ quá màu hoa cúc

Ai gọi ai bằng tên .... nhỏ ơi!

Du Tử Lê

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét