Mắt nào linh hiển
Mùa đông đã về rồi đó nhỏ!
Đồng bằng miền Nam trở trời trái gió
Anh chợt nghe hồn thánh thót tiếng chuông
Vừa đủ hồi sinh miền giáo đường buồn ...
***
Mùa đông đã về rồi đó nhỏ!
Anh mặc áo len, quấn khăn quàng cổ
bồng ẵm tim mình đi dự lễ bình yên
Đồng bằng miền Nam dù chẳng lạnh bao nhiêu
nhưng cũng phải ra cái điều rét mướt
Làm chiên ngoan, cả đời tôi vinh hạnh phúc
Cả đời tin sự thật có .... Thiên đàng!
Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian?
Hãy soi thấu tâm hồn tôi u uẩn
Đôi mắt nào sáng như trời quang đãng?
Hãy tô mờ thêm chút nữa tình tôi ...
***
Chẳng bao giờ thần thánh chịu hở môi
Tôi cũng thế nên sầu, say túy lúy
Tôi cũng thế nên hờn cao ngất núi
Chờ em qua, rồi .... để qua luôn!
***
Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian
bóng tôi ngã, hướng thâm cùng đời sống khó ...
***
Mùa đông đã về rồi đó nhỏ!
Anh giật mình nghe thánh thót tiếng chuông
Vừa đủ hồi sinh cảm giác rộn ràng
tưởng chết đuối từ lâu giữa giòng cơ khổ ...
***
Mùa đông đã về rồi đó nhỏ!
Phúc âm mừng ngân vang được bao lâu!?
Tôi cả tin, nên rất dễ nghi ngờ
Tôi vụn tính nên vẫn thường do dự
***
Tình chảy xiết qua đời như thác lũ
Tội thân tôi bầm dập, mủn như bùn
***
Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian
hãy phán đoán tâm hồn tôi thánh thiện
Đôi mắt nào tuyệt vời linh hiển
hãy cân cần chuyên chở lụy phiền tôi.
***
Chẳng bao giờ thần thánh chịu lìa ngôi
Tôi cũng thế nên tượng hình rêu phủ
Tôi cũng thế nên xương tàn cốt rũ
Nơi miếu đền hoang rợn cánh dơi bay
(Xin một lần định bụng đến thăm tôi
Thành thánh cô đơn rất sẵn sàng đãi ngộ)
Mùa đông đã về rồi đó nhỏ!
Anh lặng người thấm thía tiếng chuông
Như cây thông già, đứng lặng, hưởng mù sương
Rồi, bao nhiêu đèn và bao nhiêu nến
Phải một lần mang ra thắp hết
Phải một lần khôi phục lại niềm vui
Đôi mắt nào của Chúa ở lòng tôi
Nhỏ ơi, ơi nhỏ và .... Nhỏ ơi!!!
Bài thấm mệt đầu đời
Tình mới lớn ... phải không em rất thích!
Cách tập tành nào cũng dễ thương ...
Thuở đầu đời, chú bé soi gương
và mê mãi ... dĩ nhiên là làm lạ!
***
Tình mới lớn ... phải không em, rất lạ!!
Cách tập tành nào cũng ngượng như nhau
Thuở đầu đời chú bé ôm phao
và nhút nhát ... dĩ nhiên là ngộp nước!
***
Tôi có cánh buồm tấp về ký ức
Em có chỗ ngồi quên lãng như mây
Dù cát bụi nhiều phen dấy loạn
Cũng yên nằm mang phận bón cho cây!
***
Nên bao giờ tiô cũng phải thương tôi
(những ích kỷ nảy sinh sau lần thảm bại!)
***
Tuổi mười lăm giữa con trai, con gái
đã rõ ràng ai khờ khạo hơn ai ...
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(nhưng ích kỷ nảy sinh sau lần nhục nhã!)
***
Em có đời trong xanh mơ đá
Tôi có ngàn năm lạc lõng mưa mù ...
***
Tình mới lớn, phải không em, rất mỏng !!!
Cách tập tành nào cũng dễ hư hao
Buổi đầu đời cầm đũa thấp cao
Và nâng chén ... dĩ nhiên là đổ vỡ!
***
Khi mòn mỏi nghe đời mình trắc trở
hơn lúc nào, tôi quá đỗi ...
thương tôi !!!
Linh mục
Dĩ vãng là địa ngục
giam hãm đời muôn năm
Tôi người yêu dĩ vãng
Ngày kia nghe lời quỷ
giáng thế thêm một lần
trong kiếp người linh mục
Hao gầy cơn điên trắng ...
***
Vì tôi là linh mục
không mặc áo nhà dòng
nên suốt đời hiu quạnh
nên suốt đời lang thang
***
Vì tôi là linh mục
giảng lời tình nhân gian
nên không có bổn đạo
nên không có thánh kinh
nên không có giáo đường!
***
Vì tôi là linh mục
không biết mặt thánh thần
nên tín đồ duy nhất
cũng là đấng quyền năng
***
Vì tôi là linh mục
Tín đồ là người tình
Người tình là ác quỉ
Ác quỉ đấng quyền năng
Quyền năng là tín đồ
Tín đồ là người tình
thiêu huỷ lầu chuông tôi!
***
Vì tôi là linh mục
Không biết sửa tội người
Vẫn âm thầm lúc chất
Tội mình còn thâm vai!...
Em hiền như ma soeur
Đưa em về dưới mưa
nói năng chi cũng thừa
Như mưa đời phất phơ
Chắc ta gần nhau chưa?
***
Tay ta từng ngón tay
Vuốt tóc em lưng dài
Đôi ta vào quán trưa
Nhắc nhau tình phôi pha ...
***
Em mang hồn vô tội
Đeo thánh giá huy hoàng
Còn ta nhiều sám hối
Mà sao vẫn đàng hoàng?!
***
Đưa em về dưới mưa
Nói năng chi cũng thừa
Đưa em về dưới mưa
có nhau mà như xa ...
***
Em hiền như Ma soeur
Vết thương ta bốn mùa
Trái tim ta bệnh hoạn
Em yêu này em yêu!?
***
Ta nhờ em ru ta
hãy ru tên vô đạo
hãy ru tên khờ khạo
Em yêu này em yêu!
***
Đưa em về dưới mưa
hỡi cô em bé nhỏ
Ôi duyên tình đã qua
Có bao giờ không xưa???
***
Vai em tìm dưới mưa
Ướt bao nhiêu cũng vừa
Như u tình đã qua
Thấm linh hồn em yêu ...
Cô Bắc kỳ nho nhỏ
Đôi mắt tròn đen như búp bê
Cô đã nhìn anh rất ... Bắc kỳ
Ai vái trời cho cô dễ dạy
Để anh đừng xuống mồ tình si!
***
Ai vái trời cho cô thích mộng
để anh ngồi kể chuyện nằm mơ
đêm qua có một chàng bươm bướm
Nguyện chết khô trên giấy học trò.
***
Anh chắc rằng cô sinh trong nam
Cảnh tượng di cư chắc lạ lùng
Khi nghe ai luyến thươong Hà Nội
Chắc cô nghe bằng tim dửng dưng.
**
Anh vái trời cho cô dửng dưng
Coi như Hà Nội - xứ hoang đường
để anh còn dắt cô đi dạo
Còn rủ cô vào rạp cải lương
***
Anh vái trời cho cô thích cải lương
thích kẻ hùng anh diệt bạo tàn
Mai mốt chạy vui quanh đời sống
Cô sẽ còn đôi chút lạc quan
***
Đôi mắt tròn đen như búp bê
Cô chớ nhìn thiên hạ tận tường
Mà hãy nhìn anh hay lắm chuyện
Nhưng còn con trẻ chuyện yêu đương ...
Gái Bắc
Ta sẽ về thương lại nhánh sông xưa
thương lại bóng hình người năm năm trước ...
***
Em nhớ giữ tính tình con gái Bắc
nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền
nhớ khiêm nhường nhưng thâm ý khoe khoang
nhớ duyên dáng, ngây thơ mà xảo quyệt
ta sẽ nhớ dặn dò lòng nên tha thiết
nên vôi vàng tin tưởng chuyện vu vơ
nên yêu đương bằng khuôn mặt khờ khờ
nên hùng hổ để đôi giờ thua thiệt!
***
Nghe nói em vừa thi rớt Luật
môi trâm anh tàn héo nụ xa vời
mắt công nương thầm khép mộng châu trời
xin tội nghiệp lần đầu em thất vọng.
***
(Dù thật sự cũng đáng đời em lắm
rớt đi Duyên! Rớt để thương người!)
***
Ta thằng ôm hận tú tài đôi
không biết tìm ai mà kể lể
chim lớn thôi cũng đành cam rớt lệ
ngày ta buồn thần thánh cũng thôi linh.
***
Nếu vì em mà ta phải điên tình
Cơn giận dữ đã tận cùng mê muội
thì đừng sợ, Duyên ơi, thiên tài yếu đuối
tay tre khô mối mọt ăn luồn
dễ gãy giòn, miểng vụn tả tơi xương
khi tàn bạo siết cổ người yêu dấu ...
em chẳng bao giờ rung động cũ
ta năm năm nghiệt ngã với tình đầu
nên trở về như một con sâu
lê chân mỏng qua những tàn cây rậm
nuôi hy vọng sau ngày mưa nắng lậm
lá xanh me chưa dấu lỡ loang nào
để ta còn thi sĩ nhất loài sâu
nhìn lá nõn, tiếc, thèm đâu dám cắn
Nếu vì em mà thiên tài chán sống
thì cũng vì em ta ngại bước xa đời ...
Thà như giọt mưa
Thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá
Thà như giọt mưa khô trên tượng đá
Thà như mưa gió đến ôm tượng đá
Có còn hơn không, có còn hơn không?!
***
Người từ trăm năm về qua sông rộng
Ta ngoắc mòn tay, ... ta ngoắc mòn tay
Chỉ thấy sông lồng lộng
Chỉ thấy sông chập chùng ...
***
Người từ trăm năm, về khơi tình động
Ta chạy vòng vòng, ta chạy mòn chân
Nào có hay đời cạn
Nào có hay cạn đời !!!
***
Người từ trăm năm về như dao nhọn
Dao vết ngọt đâm ... ta chết trầm ngâm
Dòng máu chưa kịp tràn
Dòng máu chưa chảy đầm ...
***
Người từ trăm năm về phai tóc nhuộm
Ta chạy mù đời, ta chạy tàn hơi
Quỵ té trên đường rồi,
Sợi tóc vướng chân người.
***
Người từ trăm năm về ngang trường Luật
Ta hỏng tú tài, ta hụt tình yêu
Thi hỏng mất rồi, ta đợi ngày đi
Đau lòng ta muốn khóc.
***
Thà là giọt mưa vỡ trên mặt em
Thà là giọt mưa khô trên mặt Duyên
Để ta nghe thoáng tiếng mưa vội đến
Những giọt run run ướt ngọn lông măng
***
Khiến người trăm năm đau khổ ăn năn
Khiến người tên Duyên đau khổ muôn niên ...
***
Tôi vẫn đợi, đợi người thêm chút nữa
Tự an ủi mình khi cắn nỗi sầu đau
Tình một hai năm chưa bạc mái đầu
Chưa tuyệt vọng bởi vì chưa hy vọng
----------------------
Tình ... 1, 2 năm
Lá thơ tôi gom hết cho người
rất tội nghiệp như dòng sông nước cạn ...
***
Chiều nay trời mưa trên tóc nhuộm
không biết người có sợ tàn phai!
***
Tình một hai năm chưa phải tình dài
cũng không thể gọi là tình mới
Tôi vẫn đợi như ngày tôi đã đợi
vẫn ngậm tình về như buổi ngậm tình đi
(nghĩa là tôi ấp úng chuyện yêu người
cơ khổ như những lời thú tội!)
***
Tình sớm rụi bởi rơm tình sớm cháy
tôi làm sao can đảm ngắm tro tàn
nên cuộc đời cứ thế run run
(gió thì lạnh, tay chẳng màng đánh lửa!)
***
Và hôm nay mưa nhiều như tóc nhuộm
Xơ xác người, tôi thấy buồn chưa tôi?!
(Biết làm sao cấm đoán được mưa trời)
***
Cha mẹ sinh tôi thằng con bất hiếu
thề thốt thương người hơn cả song thân !!!!
Đám đông
Cô Bắc kỳ nho nhỏ
Tóc "demi garcon"
Chiều vui chân đón gió
Có thương thầm anh không?
***
Cô Bắc kỳ nho nhỏ
Tóc "demi garcon"
Cười ngây thơ hết nụ
Tình cơ thấy anh trông
***
Khi không đường nín gió
Bụi hết thời bay rong
Khi không đường nín gió
Anh lấy gì lang thang!
***
Cô Bắc kỳ nho nhỏ
Tóc "demi garcon"
Chiều đạp xe vô chợ
Mắt như trời bao dung
Anh vì mê mãi ngó
nên quên thù đám đông
**
Đời chia muôn nhánh khổ
Anh tận gốc gian nan
Cửa chùa tuy rộng mở
Tà đạo khó nương thân
***
Anh đành xưng quỷ sứ
Lãnh đủ ngọn dao trần
Qua giáo đường kiếm chúa
Xin được làm chiên ngoan
***
Chúa cười run thánh giá
Bảo đầu ngươi có sừng
Đời chia muôn nhánh khổ
anh tận gốc gian nan ...
***
Cô Bắc kỳ nho nhỏ
Mắt như trời bao dung
Hãy nhìn anh thật rõ
trước khi vào đám đông
Hãy nhìn sâu chút nữa
Trước khi vào đám đông! ...
Hãy yêu chàng
Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu dòng sông
Ngậm ánh trăng non bàng bạc đêm rằm
Sông chở phù sa về ươm lộc mới
Chàng chở tình về cho mắt em ngoan.
***
Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu áng mây
Lãng đãng trôi xuôi ngọn thuở mộng dài
Mây ủ mưa hồng đơm hoa kết trái
Chàng ủ tình nồng thả tóc em bay.
***
Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu luống mạ
Say gió chiều nghiêng kể chuyện thanh bình
Mạ đơm lúa đầy trẻ thơ mau lớn
Chàng đơm tình trong ngực em xinh.
***
Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu giọt sương
Sớm vẫn ngủ yên trên cánh hoa hường
Sương kết hơi mù mơn man lá cỏ
Chàng kết tình mi hơi thở em nồng
***
Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu hy vọng
Bay nhảy siêng năng từng trái tim người
Hy vọng vuốt ve sau lần thất thế
Chàng vuốt ve tình nóng hổi bàn tay.
***
Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu mặt trời
Bỏ quên sợi nắng lụa vàng tươi
Mặt trời nổi lửa soi trần thế
Chàng thắp tình soi dáng em lười.
***
Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu cành gió
Chơi vờn tung tăng hai vạt áo dài
Gió đưa mây về, trời mưa bong bóng vỡ
Chàng đưa tình về, xót ngọn cỏ may ...
Như những hoàng hôn bỏ mặt trời
Tôi bắt đầu yêu hay bắt đầu dự tính
(Dự tính nào cũng thật ngây thơ !)
Tôi bắt đầu ngây thơ hay bắt đầu già
Khi mặc cả tình yêu cùng thù hận
***
Xin đánh đổi cuộc đời này (lận đận!)
Bằng phút giây cầm được tay người
***
Em còn đứng bên dòng sông ngát lạnh
Cho đầy hồn mơ ước viễn vông
Tôi còn đứng bên dòng sông giá lạnh
Cho một mưu toan tự tử âm thầm
Ngày sắp hết, năm sắp hết
Thời gian nào cho bốn mắt ta xanh
Thời gian nào đưa ta về địa ngục
(Nhưng kẻ yêu nhau chẳng có thiên đàng!)
***
Thế nào rồi em cũng bỏ tôi
Như những hoàng hôn bỏ mặt trời
***
Tôi thốt lời tình như bảo vật
Em ngu si nên từ chối dễ dàng
Tôi ngu si nên làm người không tiếc của
(hai kẻ ngu si khó sống gần!)
***
Thế nào rồi tôi cũng giết tôi
Xin hận thù em suốt quãng đời ....
***
Tôi bắt đầu yêu hay bắt đầu dự tính
(dự tính nào cũng thật ngây thơ!)
Tôi bắt đầu ngây thơ hay bắt đầu già
(khi mặc cả tình yêu cùng thù hận!)
***
Như loài thiêu thân mê lửa ngọn
buổi yêu em, tôi hăng hái, lìa trần ...
Hai năm tình lận đận
Hai năm tình lận đận
Hai đứa cùng xanh xao
Mùa Đông hai đứa lạnh
Hơi thở dài như nhau
***
Hai năm tình lận đận
Hai đứa cùng hư hao
Em không còn thắt bím
Nuôi dưỡng thời thơ ngây
Anh không còn lính quýnh
Giữa sân trường trao thư
***
Hai năm tình lận đận
Hai đứa đành xa nhau
Em vẫn còn mắt biếc
Anh vẫn còn nôn nao
Em bây giờ có lẽ
Toan tính chuyện lọc lừa
Anh bây giờ có lẽ
Nên làm người tình thua
***
Nhà thờ chuông đổ chậm
Tượng Chúa gầy hơn xưa
Chúa bây giờ có lẽ
Rơi xuống trần gian mưa
(Dù sao thì Chúa cũng
Một thời là trai tơ ...)
(Dù sao thì Chúa cũng
là đàn ông dại khờ ...)
***
Anh bây giờ có lẽ
Thiết tha hơn tín đồ
Nguyện làm cây thánh giá
Trên chót đỉnh nhà thờ
Cô đơn nhìn bụi bặm
Làm phân bón rêu xanh
Dù sao cây thánh giá
Cũng được người nhân danh
***
Hai năm tình lận đận
Em đã già hơn xưa ...
Nguyễn Tất Nhiên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét