21 tháng 11, 2011

Art Nude - Dương Quốc Định

Ảnh nude của Dương Quốc Định tạo nhiều cảm xúc, người mẫu đẹp, mượt mà rất Á đông, thanh thoát với bố cục, ánh sáng và màu sắc tuyệt vời. Ý tưởng sáng tạo đặc biệt, photoshop giúp những bức ảnh đẹp hư ảo như trong mơ hay trong bất kỳ trí tuởng tượng nào...

Dương Quốc Định là 1 nhiếp ảnh gia đang nổi với thể loại Artnude và rất giỏi photoshop. Một số tác phẩm của anh thể hiện kỹ thuật photoshop một cách rõ rệt gây được hiệu quả lạ mắt thích thú cho người xem.

Chỉ mới cầm máy được 4 năm mà Dương Quốc Định đã đoạt được cả chục giải thưởng trong nước cũng như quốc tế. Tháng 3.2007, tại Văn miếu Trấn Biên (TP Biên Hòa, Đồng Nai) Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Đồng Nai đã tuyên dương 10 tác giả có thành tích xuất sắc nhất trong năm 2006, trong đó có Dương Quốc Định. Cùng lúc đã diễn ra triển lãm ảnh nghệ thuật của anh, đó cũng là lần đầu tiên thể loại ảnh nude (khỏa thân) được triển lãm công khai tại TP Biên Hòa.

Dương Quốc Định sinh năm 1967, mê vẽ từ nhỏ, từng tốt nghiệp ban Đồ họa công nghiệp (Trường Mỹ thuật Đồng Nai) năm 1989. Ngày còn học vẽ, Dương Quốc Định đã rất thích và có khiếu vẽ thiếu nữ. Ra trường anh từng vẽ tranh chân dung và khỏa thân, rồi đi làm thiết kế cho các công ty, chụp ảnh, chỉnh sửa các mẫu quảng cáo và học hỏi, trao đổi về nhiếp ảnh với các đồng nghiệp. Có lần một tiệm tóc thời trang nhờ Dương Quốc Định đến chụp các mẫu tóc quảng cáo. Cô người mẫu nhà ở gần đấy, sau đó trở nên thân thiết với vợ chồng anh. Qua tâm sự, biết cô ấy có một chuyện tình rất buồn và Định cảm nhận được ở cô sự nhọc nhằn của kiếp người, cái nghiệt ngã của “hồng nhan đa truân”. Anh trình bày ý tưởng và đề nghị cô làm người mẫu trong một bức ảnh nude. Cô đồng ý, và bức Chất liệu sống ra đời. Lúc đầu Định chỉ có ý chụp tặng cô người mẫu nhưng sau đó đọc được những thông tin về cuộc thi ảnh nghệ thuật ở Ấn Độ, anh gửi tham gia thử. Không ngờ bức ảnh đoạt huy chương vàng (HCV). Đó là kỷ niệm đầu tiên khi bước vào làng nhiếp ảnh của Định.
Hà Đình Nguyên


Thích xem ảnh mà lười mở từng ảnh nên làm MV này để xem cho thuận tiện.
Lin chọn nhạc nền là bài Life Breath - là Natural Soft music với tiếng thiên nhiên - nước và gió, hy vọng thêm chút cảm xúc nhẹ nhàng khi xem ảnh.
Xem trên TV màn ảnh lớn thì càng tuyệt nữa, các bạn thử xem nhé!



20 tháng 11, 2011

Phía Đông Vườn Địa Đàng - Nhạc Phim

Sound tracks của Phim Phía Đông Vườn Địa Đàng hay tuyệt vời.
Các bài hát có giai điệu hay còn lời thì nghe thấm đẫm đến từng câu chữ. Phim Hàn thường dùng ca từ thay cho thoại của nhân vật, về điểm này phim Hàn là vô đối rồi.
Instrument cũng rất hay, nên dùng tai nghe loại tốt để nghe những bài Instrument của phim vì thường là hoà âm phối khí của các dàn nhạc lớn nên rất tuyệt.

Đã download hết 31 bài của phim về máy rồi nhưng vì có các bạn hỏi nên Post lên đây để các bạn dễ tìm.
Đặc biệt bài này dành tặng một người bạn rất thân, Lin đã rất xúc động khi nghe câu chuyện của người bạn ấy, về Phim Phía Đông Vườn Đại Đàng đã ảnh hưởng tích cực đến người ấy thế nào.

Rất vui vì Lin đã làm được điều gì đó giúp bạn mình, dù rất nhỏ...
Song Seung Heon và cả ekip làm phim nếu biết đã giúp bạn chắc cũng rất hạnh phúc!
Chân thành chúc bạn có nhiều niềm vui.




OST PART 1 - Nghe nhạc online ở đây

 01. 운명을 거슬러 Reversed Fates (With Kim Jong Wook) – SG Wanna Be
02. Crazy Woman (With Lee Hae Ri of Davichi & Lee Jung Min) – Kim Yeon Ji of SeeYa [TITLE]
03. 고백 Confession – Kim Jin Ho of SG Wanna Be (Gobaek)
04. 홍두ⅠRed Bean I- Lee Hae Ri of Davichi (Hongdu I)
05. 갈증 Thirst – Kim Jong Wook (Kaljeung)
06. 물병 Water Bottle – Davichi (Mulbyeong)
07. 폭풍속에서 In a Storm – MTOM (Pukpungsogeseo)
08. 홍두ⅡRed Bean II - Lee Bo Ram of SeeYa (Hongdu II)
09. 작은사랑 Little Love – MTOM (Jageunsarang)
10. Remember – Kim Sung Tae
11. 아버지와 새초롱 (inst.) Father and New Silk - Covered Lantern (Abeojiwa saechorong)
12. 두 갈래 길 (inst.) Two Fork Routes (Du kallae gil)
13. 동해 (inst.) East Sea (Donghae)
14. 마카오의 밤 (inst.) Nights in Macao (Makao e pam)
15. 하얀 유채 (inst.) White Brassica Napus (Hayan yuchae)
16. 생각나는 한 사람 (inst.)  One Person Who Remembers (Saenggaknaneun han saram)
17. 해저문 황지역 (inst.) The Seabed Waste Land (Haejeomun hwangjiyeok)

OST PART 2 - Nghe nhạc online ở đây

01. 듣고 있나요 by 이승철 / 听到了吗 by 李承哲 / Can you hear me by Lee Seung Chul
02. Promise by KCM
03. 미운사랑 by 제아, 블랙펄 / 讨厌的爱情 by Je-A(Brown Eyed Girls), Black Pearl / Hateful Love
04. 세월이 가면 (Remake) by 송승헌 / 岁月流逝 (Remake) by 宋承宪 /
As time passes by (remake) by Song Seung Heon
05. 못난사랑 by 손성훈 / 毒爱 by 申胜勋 Bad Love
06. 사랑 안녕 (All Star 1st 수록곡) by 조영수 / 爱情 再见 by 赵英秀 Goodbye Love
07. 우연 (Inst.) / 偶然 (Inst.) Coinciden
08. 뒤바꾼 운명 (Inst.) / 颠倒的命运 (Inst.) Reversed Fate
09. 형제 (Inst.) / 兄弟 (Inst.) Sibling
10. 에덴의 동쪽 (Inst.) / 伊甸之东 (Inst.) East Of Eden
11. Sad Mie (Inst.)
12. 검은방 (Inst.) / 黑夜 (Inst.) Sword Room
13. 피정의 집 (Inst.) / Retreat of the house
14. 겨울아침 (Inst.) / Winter morning

7 tháng 11, 2011

Một Bức Thư Tình


Một câu chuyện, một đôi trai gái và một tình yêu...
Chuyện tình muộn màng, buồn và đẹp như mọi chuyện tình.


Một Bức Thư Tình

Tôi nhặt được một chiếc ví ở hè phố. Khi tôi mở ví với hy vọng tìm được manh mối nào đó về người làm rơi thì chỉ thấy 3 đôla và một bức thư nhàu nát. Phong bì đựng thư đã rách và thứ duy nhất còn đọc được là địa chỉ người gửi. Lá thư được viết năm 1944, tức là đã 60 năm về trước.


Bức thư được viết bằng nét chữ con gái, bắt đầu bằng:"Anh Michael thân yêu". Đọc thư tôi biết cô gái rất đau khổ vì mẹ cô không cho cô gặp Michael nữa, nhưng cô vẫn rất yêu anh. Cô gái ký tên là Hannah.
Tôi gọi tổng đài thử tìm số điện thoại của địa chỉ trên bì thư. Cô tổng đài bảo tôi đọc địa chỉ, rồi nói:
- Có một số điện thoại ở địa chỉ đó, tôi sẽ gọi giúp anh xem họ có muốn liên lạc với anh không.
Tôi hồi hộp chờ cô nối máy. Một người phụ nữ trả lời máy. Tôi hỏi bà có biết ai tên Hannah không.
- Ôi - người phụ nữ ngạc nhiên - Chúng tôi mua lại ngôi nhà này của một gia đình, họ có con gái tên là Hannah... Nhưng đã 30 năm rồi...
- Chị có biết họ chuyển đi đâu không? - Tôi vội hỏi.
- Tôi chỉ nhớ là sau đó vài năm, cô Hannah phải đưa mẹ vào viện dưỡng lão...
Và người phụ nữ cho tôi tên viện dưỡng lão. Khi tôi gọi điện, một cô y tá nói rằng bà cụ đã mất, nhưng cô lại cho tôi số điện thoại của con gái bà cụ - Hannah. Một lần nữa, tôi gọi điện. Nghe điện là một phụ nữ, cô ấy nói rằng bà Hannah đã vào viện dưỡng lão rồi.
"Thật ngớ ngẩn" - Tôi nghĩ - "Tại sao mình lại phải mất thời gian tìm chủ nhân cho một cái ví chỉ có 3 đôla và lá thư viết cách đây 60 năm cơ chứ?” Nhưng cuối cùng tôi vẫn gọi điện đến viện dưỡng lão, và đàn ông nghe điện nói: "Đúng là ở đây có một bà cụ tên Hannah".
Lúc đó là 7h tối. Tôi hỏi liệu tôi có thể đến gặp bà cụ được không.
- Cũng được. Có lẽ bà cụ đang ngồi ở phòng xem TV .
Tôi lập tức lái xe đến viện dưỡng lão và bắt đầu thấy tò mò. Một y sỹ dẫn tôi lên tầng 3 gặp bà Hannah. Đó là một bà cụ tóc bạc trắng và nụ cười hiền hậu.
Tôi kể cho bà cụ nghe về chiếc ví và đưa bức thư ra. Ngay khi nhìn thấy bức thư, bà lặng đi, rồi thở dài:
- Con trai, lá thư này là lần cuối cùng tôi liên hệ với Michael.
Bà cụ cắn môi, đôi mắt đỏ lên:
- Chúng tôi đã rất yêu thương nhau. Nhưng lúc đó tôi còn quá trẻ và mẹ tôi cấm tuyệt đối. Michael Goldstein là một người tuyệt vời. Tôi vẫn thường nhớ tới ông ấy. Tôi đã không kết hôn. Vì không ai làm cho tôi quên được Michael...
Tôi tạm biệt bà Hannah. Khi tôi ra đến cổng, người bảo vệ hỏi:
- Đó có đúng là bà cụ mà cậu cần tìm không?
- Đúng, bây giờ tôi biết được cả họ tên của chủ nhân chiếc ví rồi! Tôi vừa nói vừa lấy cái ví cho người bảo vệ xem. Vừa nhìn thấy nó, người bảo vệ thốt lên:
- Ôi, ví của ông Goldstein! Chỉ mỗi ông ấy còn dùng cái ví cổ lỗ sĩ này thôi! Mà lúc nào cũng làm rơi! Tôi đã nhặt được hộ ông ấy đến 3 lần rồi đấy!
- Ông Goldstein là ai? - Tôi hỏi, tay bắt đầu run lên vì hồi hộp.
- Một ông cụ sống trên tầng 8. Tôi cam đoan ông ấy lại làm rơi ví khi đi dạo.
Tôi nhanh chóng quay lại và nhờ cô y tá đưa lên tầng 8.
Trong phòng đọc sách ở tầng 8, một ông cụ đang đọc sách. Cô y tá lại gần và hỏi có phải ông lại làm rơi ví không. Ông cụ sờ vào túi và thốt lên:
- Ôi, lại rơi mất thật rồi!
Tôi đưa cái ví cho ông Goldstein. Ông cụ thở phào:
- Đúng nó rồi! Tôi phải trả ơn cậu mới được!
- Không cần đâu ạ! Nhưng cháu xin lỗi là đã đọc bức thư trong đó... Cháu chỉ định tìm xem ai rơi ví thôi.
Nụ cười của ông lập tức biến mất:
- Cậu đọc thư của tôi?
- Nhưng nhờ thế mà cháu tìm được bà Hannah - Tôi vội "lấy công chuộc tội".
Ông cụ mở to mắt:
- Hannah? Cậu gặp bà ở đâu? - Ông Goldstein nắm tay tôi - Tôi rất muốn gặp bà ấy. Kể từ khi không được gặp bà ấy nữa, cuộc sống của tôi như đã kết thúc vậy. Tôi thậm chí đã không kết hôn...
Tôi đưa ông Goldstein xuống tầng 3 - nơi bà Hannah ở.
Phòng xem TV chỉ còn một cái đèn nhỏ. Bà Hannah đang ngồi một mình.
- Bà Hannah - Cô y tá nhẹ nhàng - Bà có biết ông ấy không?
Bà Hannah chỉnh lại kính, nhìn ông trong vài giây, im lặng.
- Hannah, - Ông Michael thì thầm - Michael đây mà!
Cả hai người như lặng đi. Và họ nắm tay nhau.


3 tuần sau, tôi nhận được thiệp mời dự đám cưới của ông Michael và bà Hannah.
Đó là một lễ cưới rất đẹp. Viện dưỡng lão dành cho họ một căn phòng riêng. Và nếu bạn muốn thấy một cô dâu 75 tuổi, một chú rể 79 tuổi mà vẫn yêu thương và chăm sóc nhau như "teenagers", thì bạn rất nên gặp họ.

Arnold Fine
Thục Hân dịch