13 tháng 12, 2014

Yêu Một Người Trưởng Thành

Mọi thứ trong tình yêu của người trưởng thành trầm lắng và sâu sắc, không vồn vập, săn đón, không giận hờn vu vơ. Những nỗi đau riêng, những lo toan cuộc đời, những góc sẫm màu u buồn được cắt gọt, được che chắn để người mình yêu đỡ phải đau nỗi đau của mình, đỡ phải bị nhuộm tối thêm nữa.

Ngay cả, bản thân tình yêu cũng có những đau đớn, những góc tối và cả gai nhọn mà những người yêu nhau khi ôm lấy, cũng đâm thấu tim gan.

Nhưng yêu Người trưởng thành với một chút bồng bột của một thời niên thiếu chắc cũng vui hơn.

Những tin nhắn vu vơ không đầu không đuôi, những tối hẹn hò chải chuốt trước guơng chọn một bộ cánh vừa ý, những câu "thề nguyền" vụng về, ngây ngô làm hồi sinh và nở hoa những trái tim đã dần chai sạn trước những nỗi đau và cả những ngọt ấm tình người.

Nói chung, Yêu và Được Yêu là vui rồi, chỉ là chút đòi hỏi hay ao ước cho đời thêm huơng!




 Yêu một người trưởng thành !

Yêu một người trưởng thành, những tin nhắn thưa hơn. Không vồ vập hỏi han sáng trưa chiều tối. Chỉ những lúc thật sự cô độc mới nhắn một tin ngắn.

Yêu một người trưởng thành, những cuối tuần không hối hả diện đồ đẹp ra phố. Họ ăn mặc bình thường chọn một góc tĩnh lặng để nép mình vào tìm bình yên. Họ không nói với nhau quá nhiều, không cười to, không gây sự chú ý của người khác, tất cả là một sự im lặng đầy thấu hiểu.

Yêu một người trưởng thành, sự quan tâm đặc quánh lại vì dồn nén. Những cái thở dài cũng được cất giấu kỹ lưỡng để người còn lại an tâm. Họ hiểu rằng, chỉ khi người kia yên ấm mình mới có thể an ủi phần nào.

Yêu một người trưởng thành, đàn ông trở nên chững chạc, phụ nữ trở nên đằm thắm. Họ vẫn nghĩ về nhau nhưng không ồn ã. Vẫn ghé facebook nhau mỗi ngày, vẫn thấy cái nick yahoo bật sáng, vẫn cập nhật liên tục những dòng status nhưng tất cả chỉ âm thầm - không like, không comment.

Yêu một người trưởng thành, người ta không nhắc về hai từ "mãi mãi". Người ta ý thức được lời nói và có trách nhiệm với những lời hứa đó. Họ tôn trọng nhau và tự hứa với lòng trân trọng ngày hôm nay.

Yêu một người trưởng thành, là giữ lại cho mình những nỗi buồn riêng. Chuyện người yêu cũ hay những điều đại loại như thế, cả hai đều biết nhưng lại dành cho nhau một khoảng trống kỷ niệm.

Yêu một người trưởng thành, người ta nghĩ về những bữa cơm. Qua những lần hẹn hò quán cóc, cà phê, hẻm hóc họ nghĩ đến bữa cơm ấm áp có 2 người cùng nấu, cùng vây quần bên nhau sớt chia đắng cay mặn ngọt.

Yêu một người trưởng thành, người ta ý thức được mình đang ở đâu. Không viển vông về thiên đường trải thảm hay những giấc mơ diệu vợi. Họ hiểu mình cần gì và thiếu gì.

Yêu một người trưởng thành, người ta thấy mình trưởng thành hơn...!



- BS Tâm Lý -

12 tháng 12, 2014

Đừng Bỏ Em Một Mình

Thơ Minh Đức Hoài Trinh, bài thơ viết về nỗi niềm của một cô gái chết trẻ, nỗi sợ hãi, nỗi cô đơn và cảm giác bất lực khi đã chết. Vài mươi năm trôi qua từ khi bài thơ ra đời, khi đọc lại vẫn nguyên cảm xúc rờn rợn, u ám và buồn thảm của một linh hồn yếu đuối và cô đơn.


"...Đừng bỏ em một mình
     Đừng bắt em làm thinh
     Cho em gào nức nở
     Hòa đại dương mông mênh..."

Chỉ một mình trong trăng lạnh, trong bão tố... cùng lũ côn trùng cắn xé thịt da, ngơ ngác, thinh lặng và sợ hãi, xin đừng bỏ em, xin đừng quên em.

 

Đừng bỏ em một mình

Đừng bỏ em một mình
Khi trăng về lạnh lẽo
Khi chuông chùa u minh
Chậm rãi tiếng cầu kinh

Đừng bỏ em một mình
Khi mưa chiều rào rạt
Lũ chim buồn xơ xác
Tìm nhau gục vào mình

Đừng bỏ em một mình
Trời đất đang làm kinh
Rừng xa quằn quại gió
Thu buốt vết hồ tinh

Đừng bỏ em một mình
Đừng bắt em làm thinh
Cho em gào nức nở
Hòa đại dương mông mênh

Đừng bỏ em một mình
Biển đêm vời vợi quá
Bước chân đời nghiêng ngả
Vũ trụ vàng thênh thênh

Đừng bỏ em một mình
Môi vệ thần không linh
Tiếng thời gian rền rĩ
Đường nghĩa trang gập ghềnh

Đừng bỏ em một mình
Bắt em nghe tiếng búa
Tiếng búa nện vào đinh
Hòa trong tiếng u minh

Đừng bỏ em một mình
Bóng thuyền ma lênh đênh
Vòng hoa tang héo úa
Yêu quái vẫn vô tình

Đừng bỏ em một mình
Cho côn trùng rúc rỉa
Cỏ dại phủ mộ trinh
Cho bão tố bấp bênh

Đừng bỏ em một mình
Mấy ngàn năm sau nữa
Ai mái tóc còn xinh
Đừng bỏ em một mình

-Minh Đức Hoài Trinh-

Nghe lời thơ nức nở trên nền nhạc của Pham Duy dưới đây.

Đừng bỏ em một mình - Lệ Thu
Đừng bỏ em một mình - Mai Khôi
Đừng bỏ em một mình - Thái Hiền

30 tháng 11, 2014

Trái tim dâng hiến

Một ngày cuối năm,
Chẳng biết với cách sử dụng thời gian như thế có được gọi là bận rộn.
Công việc cho người khác và công việc cho chính mình...

Thời gian này mình chẳng dành thời gian để nhìn lại mình, làm đẹp thêm tư tưởng hay dọn dẹp mớ rác tư duy linh tinh. Cuối tuần này thì ngoan ngoãn Sharpen The Saw với Robin Sharma và Photography.
Viết lách bỏ xa đằng sau, truyện mà mình tâm đắc và muốn viết nhất đang dang dở thì ngần ngại vì truyện có một cái kết buồn. Yêu những chuyện tình đẹp nhưng sợ những kết thúc chia xa, bởi đời sống thật thì đâu dễ có những chuyện tình đẹp như tranh và kết thúc như cổ tích!


Thời gian không có đủ để làm điều mình thích nhưng lại rất ôm đồm làm những chuyện mình không thích. Một người bạn đã từ bỏ công việc vì đã chọn điều mình thích làm! Bạn ấy giỏi và dũng cảm hơn mình nhiều. Đến bao giờ thì mình có thể làm điều ấy? Từ bỏ nhiều thứ để chỉ được làm điều mình thích?

Dường như mình quá tham lam khi không có nhiều để dâng hiến, mà lại rất thích ...Dâng hiến... một từ thật là quyền lực, vì đó là của nội tại, của chính mình. Không thể dâng hiến thứ mình không có, một nụ cười, một tình thương, một trái tim yêu thật lòng... Và cũng không thể dâng hiến giả tạo kéo dài, mãi mãi!

Có những trái tim như thế, có những dâng hiến như thế! Không chờ đợi điều gì ở người khác, chỉ dâng hiến điều mình có...

Nhiều người có được rất nhiều thứ trong cuộc đời, nhưng trớ trêu thay, đôi khi người ta càng có nhiều thứ thì càng khó có ai đó dâng hiến cho mình trọn vẹn, không vụ lợi. Hay có khi người ta cũng có, nhưng trái tim ấy lẫn vào những toan tính khác, nhang nhác khoác chiếc áo như nhau nên người ta đã không trân quý rồi để lạc mất trên đường đời.

Bây giờ thì mình chợt hiểu ra, rằng có một trái tim như thế bên cạnh mình là hạnh phúc biết dường nào, ai đã có được xin hãy gắng gìn giữ trái tim ấy, bởi trái tim ấy vô giá!

Cám ơn trái tim dâng hiến ấy!
Và biết ơn trái tim ấy, "của" mình!

24 tháng 11, 2014

Tình Đầu


Lại muốn viết về tình đầu... dù những ngày tháng đó trong trái tim hay ký ức của ai đó thì đều xa tắp như ở tận một tinh cầu nào.
Nhưng dù xa, dù là "Tình Yêu đã mất" thì cái chất Tình ngây ngô mà đáng yêu của thủa Đầu dại khờ ấy vẫn sống mãi trong một người.



Tình đầu của mình...
Những trang thư mỗi sáng kẹp vào cuốn vở, tan học về nhà vội vã mở ra xem.
Những buổi chiều chụm đầu vào nhau giải những bài toán khó.
Những câu chuyện học trò ngây thơ chẳng đầu chẳng đuôi.
Những cái kẹo rẻ tiền thèm không dám ăn vì để dành cho người ấy.
Những món quà Sinh Nhật làm bằng tay đầy ắp tình yêu thuơng...

..
Tình đầu của mình...
không có quán chè, quán kem
Không xông xênh áo đẹp, xe ngon
Không làm duyên, làm giá

Tình đầu của mình...
Là bàn tay nắm vội khi chia tay
Là ánh mắt nụ cười lẫn vào đám bạn
Là dòng sông lấp loáng ánh trăng

Tình đầu của mình...
Là ký ức chưa hề mờ nhạt
Là trái tim thơ trẻ như bao giờ
Là vầng trăng mỗi khi chợt thấy


Tình đầu của mình...
Kể làm chi vậy nhỉ?
Hương yêu ngày vụng dại
Chưa một lần bỏ quên...

Đợi Chờ...



Có ai đã từng chờ đợi trong vô vọng mới có thể hiểu nỗi đau ấy là gì?
Chờ một người mà lý trí biết rằng người ấy sẽ không tới, nhưng trái tim tội nghiệp vẫn mong chờ đến khắc khoải.


25 tháng 9, 2014

Đúng và Sai




Đêm qua nghe câu chuyện của một người bạn …rồi mất ngủ. Cảm xúc của câu chuyện đó mang lại là quá lớn!

“ Em sai rồi!” Câu kết luận của câu chuyện đời người, về tình yêu, về những lựa chọn, về cuộc sống,… nghe sao mà buồn!

Im lặng nghe, cảm nhận cái đau của bạn. Cái đau vì ôm hết trách nhiệm cho những điều không như ý. Cái đau vì bất lực không thể kéo thời gian trở lại để làm một điều khác hơn điều đã làm. Cái đau vì gánh năng cuộc sống như đè nặng hơn trên đôi vai vì nhận ra mình cô đơn hơn mình tưởng. Đau đến nỗi những điều tươi đẹp vốn ít ỏi quanh bạn không còn tồn tại.
Im lặng nghe, cả câu chuyện không thể nói lời nào, không thể an ủi, không thể làm gì để bạn bớt đau. Cuộc sống là thế đó, có những trải nghiệm mà luôn ước ao không một ai trên thế giới này phải chịu đựng.

“Em sai rồi!” Thế nào là đúng sai trên cuộc đời này? Mỗi thời điểm, mỗi quyết định đều mang giá trị riêng, lúc đó, ta phải làm thế, muốn làm thế… để rồi sau đó ngậm ngùi nghĩ “Em sai rồi!”
Đã lâu không còn tin đúng hay sai, cuộc sống chỉ là những lựa chọn và thời điểm. Cũng đã lâu thôi không nhìn lại, không đánh giá… Con đường trước mặt bí ẩn, luôn có những bất ngờ, thì sao ta biết được lựa chọn khác đi sẽ là lựa chọn đúng?

“Em sai rồi!” Câu cảm thán nghe đau nhói tận tim gan. 
Mong là bạn hiểu được không có đúng sai, không có sự thật, chỉ có những sự việc và cảm xúc của chính mình mà thôi. Mong là bạn hiểu vẫn có hoa thơm cỏ lạ trên con đường bạn đi, đừng vì những nỗi đau mà bỏ quên rồi đánh mất những điều tươi đẹp bạn đang có. Hay bạn đáng có.

13 tháng 9, 2014

Tết Trung Thu bây giờ...


Tết Trung Thu...
Trong ký ức của mình thì Tết Trung Thu hấp dẫn vô cùng. Được phát bánh Trung thu nhỏ xíu và lồng đèn giấy. Bạn nào sang thì có đèn con cá hay con bướm. Những họa tiết sặc sỡ trên nền giấy bóng kiếng màu đỏ, màu vàng. Bạn ít tiền hơn thì đèn giấy trái bí hay đèn tự chế hình hoa sen. Rồi sẽ được rước đèn đi khắp xóm từ Mùng 10 tháng 8 AL cho đến qua rằm, tùy còn bạn cùng chơi thì còn đi.

Thi thoảng cái hàng rồng rắn lập lòe ấy phải dừng lại vì đèn của bạn nào đó bị tắt, có khi là bị cháy, cả đám bu vào châm nến hoặc cứu cái đèn bị gió tạt làm cháy... và còn phải an ủi bạn bị cháy mất đèn,...

Có khi đang đi thì mưa, phải tụm vào hiên nhà ai đó để chờ, nhưng vẫn rất vui vì bạn, vì đèn, vì những câu chuyện quanh cái đèn, cây nến, bánh Trung thu, ... và vì mưa.

BÂy giờ thì chẳng còn nhìn thấy cái đám rước dài dài của các bé nữa. Phố đêm lạnh và buồn như mọi khi, cộng thêm những cơn mưa rỉ rả nên chẳng mấy ai ra đường.
Trung thu bây giờ thì làm từ thiện là mốt. Người lớn đành chơi Trung Thu kiểu này, các bé thì được vui trong vài giờ nhờ người dẫn trò. Các bé không có cái thú sẽ chọn con đường nào để đi mà ít sợ ma, phải rủ rê nhau và xin phép ba mẹ từ nhiều ngày trước.

Đành thôi, ít ra là cũng có nổ lực để đem niềm vui cho cộng đồng, dù nhỏ.

12 tháng 9, 2014

Đẹp Gần hay Đẹp Xa


Hôm nay chạy ngoài đường bỗng thấy máy bay bay qua, thấy được cái bụng máy bay khá gần!
Bỗng dưng nảy sinh ý muốn được chui vào gầm máy bay chụp hình.
Chắc là đẹp!

Sao cứ lâu lâu lại có những ý muốn tức cười, nhưng có sao đâu chứ, phải không? Cuộc sống muôn màu, có những thứ nhìn gần, rõ từng chi tiết mới thấy nó đẹp kỳ lạ.

Có thứ thì nhìn xa xa, có khi phải xa thật là xa mới đẹp!

Gần như những con bọ cánh cứng, con mực con sứa... đẹp lạ kỳ phải không?

Còn ly rượu vang óng ánh này nữa, săm soi để thấy "nàng " quá đẹp!


Xa thì như trăng như sao... huyền ảo lấp lánh, lung linh... đủ những tính từ hoa mỹ mà những người yêu trăng sao dâng tặng cho những tinh cầu khô đét, không có sự sống mà khi nhìn từ xa mấy triệu năm ánh sáng thì bỗng hấp dẫn mộng mị đến không ngờ!

Con gái chắc cũng vậy, nhìn xa một chút để thấy em cao sang, dịu dàng. Nhìn gần thì có khi mụn đầy mặt và bôi bỏ hết lớp trang điểm và phụ kiện thì chắc anh nhìn không ra. Chưa nói đến những ngôn từ được nhả ra từ bờ môi cong cong gợi tình nữa.

Có một em xinh, dáng chuẩn, cao 167cm thì phải, tốt nghiệp đại học, làm việc cho một tập đoàn đa quốc gia, em tự cho mình là học thức, cao sang, ăn toàn nhà hàng khách sạn năm sao.   Các em như vậy giờ không hiếm, nhưng thấy em duyên dáng và biết cách ăn mặc nên cũng có để ý em một chút, và tự cho điểm là OK.

Tìm hiểu em một chút qua facebook, thấy em viết và trích những câu chuyện và video cũng không tệ, đúng như hình dung về em. Nhưng rồi trong một bình luận, thong dong trong một câu ngắn khoảng hai mươi từ em có những từ chửi thề xuất hiện đến ba lần cũng hồn nhiên như chính em.

Giật mình!

Thôi sẽ không nhìn gần để còn thấy đẹp. Và cũng không buồn nhìn người cho thêm phiền.
Người thì đứng xa mà nhìn. Còn những thứ như thiên nhiên hay con người tạo ra thì nhìn thoải mái, chạy tới chạy lui hay zoom macro cho thỏa mãn cái con mắt tò mò của mình về những thứ mà mình cho là đẹp!



7 tháng 9, 2014

Lâu Rồi Đời Mình Cũng Qua




Một ngày nghỉ cuối tuần thật đẹp với nắng vàng ruộm ngoài kia, như chưa hề có một ngày mưa giông mờ mịt đất trời hôm qua! Ngày hôm nay, ngày mai, đều không biết sẽ như thế nào, chỉ có cố gắng cho một ước muốn nào đó và ...chờ đợi.

Đến bây giờ thì dưòng như đã biết được nên phải sống như thế nào để được an bình hơn.

Không chờ đợi thì sẽ không thất vọng
Không yêu thì sẽ không đau

Nhũng điều tưởng như quá dễ nhưng có mấy ai làm được nên người ta cứ sống với những mong chờ  và đau khổ, thất vọng.

Người ta xuất hiện trên thế giới này luôn được biết trước, dù có nằm trong ao ước hay hoạch định hay không. Nhưng ngày người ta rời đi thì có mấy ai biết được, nên phải bỏ lại bao nhiêu ước mơ, hoài bão.Có cách gì làm khác được không? Không thích chịu đựng những gì không biết, những gì mơ hồ, dù biết có khi không biết hay mơ hồ thì đẹp hơn bản chất sự vật ấy ngàn lần.

Cuộc sống là thế đó, nên đành "Lâu rồi đời mình cũng qua"! Nhưng biết thế nào là "lâu"?

Thôi thì sao người ta không đoán định được cái lâu ấy là bao lâu? Có thể làm được không hay chỉ là mơ thôi!?

Những nỗi đau, gánh nặng hay muộn phiền dường như không còn quá nặng nề khi biết đoạn cuối con đường ấy là ở đâu. Một ngày nào đó, có thể là một ngày nắng như hôm nay, hay là một ngày đầy tuyết ở một nơi xa xôi nào đó không biết tên, được dừng lại, được tháo bỏ những gánh nặng, những muộn phiền để bước vào hư không.

Nghe Bằng Kiều tự sự "Lâu rồi đời mình cũng qua" trong Không Tên Số 5 của Vũ Thành An. Những ca từ buồn đã từng và ... vẫn làm lay động trái tim mỗi khi nghe lại.

Không Tên Số 5 của Vũ Thành An



31 tháng 8, 2014

Yêu Đơn Phương Người Cũ

Một sáng thảnh thơi lang thang đây đó và đọc bài Yêu Đơn Phương Người Yêu Cũ...

Lụy tình, lạc lối hay cố chấp đến đau lòng... thì cũng chỉ một chữ Tình mà thôi.


Yêu đơn phương người cũ là thế, chính là yêu một người đã từng yêu ta. Là yêu tiếp chuyện tình chỉ còn lại một người lạc đường, nhầm ngõ. Là đi tiếp đoạn đường vốn đã dành cho cả hai...

Thực ra, thứ tình đơn phương đau khổ nhất không phải là mối tình âm thầm chỉ biết giữ trong lòng không một lần dám mở lời, mà đó là thứ tình cảm vừa có vị mặn nồng của những ngày được sát cạnh, vừa có vị đắng chát của cái ngày phải buông bỏ người mà mình yêu – là mối tình mình không có quyền tự kết thúc – đơn phương với nỗi nhớ cũ mèm.

Cứ yêu người mãi thế, có buồn lắm không? Cảm giác "đã từng", bao giờ cũng tuyệt vọng hơn gấp ngàn lần cảm giác "chưa một lần được có". Bởi thứ dằn vặt, giằng xé nhất sau một cuộc tình đều bắt nguồn từ những tiếc nuối về ngày đã qua.

Cảm giác đánh rơi những thứ mình ngỡ đã nắm chặt trong tay, cảm giác xót xa cho những điều đã từng là sâu nặng...

Cảm giác đưa tay chơi vơi để níu lấy những điều không thể một lần với tới, cảm giác quay lưng với hiện tại chỉ để tìm mãi những thứ ở phía bên kia chiếc đồng hồ...

Cảm giác nhung nhớ một hình dung đã từng được ôm trọn trong bờ vai, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ ra ngày xưa chỉ còn là mảnh ghép mơ hồ không thuộc về mình nữa...

Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu...



Yêu đơn phương người cũ là thế, chính là yêu một người đã từng yêu ta. Là yêu tiếp chuyện tình chỉ còn lại một người lạc đường, nhầm ngõ. Là đi tiếp đoạn đường vốn đã dành cho cả hai...

Cách duy nhất để kết thúc một mối tình đơn phương là tỏ tình. Còn cách duy nhất để ngừng đơn phương người cũ, chính là lãng quên.

Nghĩa là ngày xưa đó, tình yêu đó, nỗi buồn đó phải gấp nhỏ lại, cất kín đi và đừng bao giờ tự mình tìm lại nữa...

Nghĩa là học lấy thói quen đừng bất chợt nhói lòng vì những điều đã cũ, đừng giật mình về những thứ đã từng có trong tay...

Nghĩa là bình thản để đối diện với những điều dễ mủi lòng và gợi nhắc đến ngày xưa...

Nghĩa là vương vấn ít thôi vì ngày tháng còn dài chưa biết ai sẽ đợi ai ở đoạn đường phía trước.

Nghĩa là những thứ đã qua cứ bình yên để nó theo thời gian mà trôi mất.

Yêu một người không yêu mình nữa thực ra cũng chỉ là một dạng cố chấp đến đau lòng mà thôi...



Nguồn Bem Sociu - Guu.vn

17 tháng 7, 2014

Nhật Ký Tình Yêu



Sân bay Chicago, một ngày trong tháng sáu, trời nổi giông gió, chuyến bay của tôi bị hoãn rồi hủy, rảnh rỗi làm tôi muốn viết lại câu chuyện của một người. Một câu chuyện tình yêu. Một câu chuyện đã bắt đầu và không biết khi nào sẽ kết thúc.

Tình yêu của ai đó vẫn luôn làm lay động trái tim tôi. Nỗi bi thương của từng mối tình luôn là nguồn cảm hứng bất tận. Tôi muốn ghi lại bởi những khoảnh khắc đáng in đậm trong tình yêu rồi cũng sẽ nhạt nhoà, những người yêu nhau rồi cũng sẽ quên những ngọt ngào và đắng cay theo thời gian.

Tôi luôn có khao khát ghi lại, lưu giữ, dù họ, những tình nhân kia, có khi đã bỏ rơi những cảm xúc yêu đâu đó trên những cung đường nghiệt ngã của đời sống rồi.





Nhật Ký Tình Yêu



Gặp

Một khóa học, những khuôn mặt lạ lẫm, tôi bước vào phòng khi đã có khá nhiều người. Tôi dễ dàng bắt chuyện với vài người. Những câu xã giao cũ xì vẫn luôn áp dụng cho người mới, nhưng ai cũng vui vẻ.

Bước về phía trên, tôi luôn chọn chỗ ngồi ở gần màn hình, tôi không thích bị những kẻ lơ đãng làm mất niềm vui được học cái mới của tôi. Chỗ tôi thường chọn đã có ai đó ngồi, một người với Jean xanh và áo pull đen, tóc ngắn hơi xoăn.

Người ấy đang ngồi cùng hai người gái khác, họ đang dở dang một câu chuyện gì đó. Dường như họ đã quen nhau từ trước. Những nụ cười thân mật, tự nhiên. Tôi kéo ghế ngồi cách ra một chỗ, lặng lẽ ngồi sau cái gật đầu lịch sự. Một giọng trầm kỳ lạ cất lên, tôi không ngăn được cái nhìn tò mò về phía đó. Người mặc áo pull đen đang nói gì đó... Tôi chẳng nhớ lúc đó người ấy nói gì, nhưng tôi như bị hút về giọng nói kia. Tiếng nói trầm quá, âm vực rất thấp nhưng không quá thô. Kinh nghiệm giúp tôi che giấu tò mò, giữ cho tôi bỏ qua người ấy để bắt đầu khóa học.

Khóa học khá thoải mái với những thí dụ dí dỏm và giữa những tràng cười tôi thấy người ấy hướng ống kính về phía tôi. Cái máy ảnh của thợ chuyên nghiệp. Cuối buổi học người ấy chụp hình cho tất cả chúng tôi. Giọng nói người ấy không còn làm tôi thấy lạ nữa, người ấy cho tôi một cảm giác rất đặc biệt, nhiệt tình, năng nổ và dễ gần.

Vài tuần sau, lại một khóa học khác, tôi đang nói chuyện điện thoại ở chân thang máy thì một ai đó bước vào. Tôi nhận ra người ấy, hôm nay tôi thấy khuôn mặt đó hơi lạnh, hình như thoáng buồn. Tôi vẫy tay chào khi vẫn không ngừng cuộc nói chuyện. Tôi đang đấu thầu một dự án và đã vào vòng quyết định, tôi đang cố gắng thuyết phục chủ đầu tư. Khi vào phòng học tôi lại đi về phía trên, chọn một chỗ, đúng lúc người ấy cũng đang chọn chỗ ngay phía sau tôi. Tôi hỏi người có muốn ngồi gần tôi không. Lúc đó tôi không biết câu hỏi đó hình như đã làm thay đổi vận mạng của tôi.

Khoá học cũng vui, có phần trình bày theo nhóm. Tôi và người vì ngồi gần nên làm bài tập cùng nhau và khi tôi trình bày thì người làm trợ lý cho tôi. Chúng tôi đã thân thiện với nhau hơn nhiều.


Cảm

Sau đó chúng tôi có vài cuộc gặp gỡ, café cùng những người bạn làm ăn khác. Có một lực hút nào đó kéo tôi đến gần người ấy, và hình như, phía ấy cũng vậy. Những tin nhắn vào sáng sớm và vào cuối ngày chỉ để chào hỏi và chúc ngủ ngon. Có khi người cho tôi biết người đang làm gì, ở đâu. Những tin rất bình thường, không ngôn từ nào hoa lệ hay bay bổng, nhưng tôi thấy ấm áp khi có ai đó nhớ đến mình mỗi ngày. Người làm tôi ngạc nhiên bởi quan hệ không quá gần để kể lể cho nhau nghe những điều như thế.


Tôi thích viết truyện, bởi tôi chỉ có một đời sống này, cô đơn, nhàm chán. Truyện sẽ cho tôi có nhiều khuôn mặt, sống nhiều cuộc đời và được yêu nhiều tình yêu. Những nhân vật của tôi đều yêu, đều sống thật với tình yêu đẹp như tranh nhưng nghiệt ngã và đầy đau đớn của mình.

Cái giọng trầm và người ấy giống một nhân vật của tôi đến kỳ lạ. Đó là lý do tôi gần như bị choáng khi nhìn thấy người lần đầu tiên, giọng nói đó, ánh mắt đó. Càng lúc tôi càng thấy giống, càng biết thêm về người ấy tôi càng nhận ra những gì tôi viết cho nhân vật ấy người đều có. Nhân vật của tôi đẹp, có lông mày rậm cá tính và đôi mắt đen có hàng mi dày sâu thẳm buồn vì một nỗi niềm riêng.  Thỉnh thoảng người đưa tôi đi đâu đó chơi trên chiếc SUV to đùng của người. Đến chiếc xe cũng giống chiếc xe trong hình dung của tôi. Cái cách ngồi, khuôn mặt nhìn nghiêng với cái mũi cao, mảnh giống người trong trí tưởng tượng của tôi đến thế! Tôi trở nên ngây ngô khi luôn không ngừng ngắm người khi người đang lái xe. Ngắm và tự hỏi có phải người bước ra từ câu chuyện của tôi không.


Tôi chưa từng biết một người nào như thế trong cuộc đời thật, tôi tưởng tượng ra một nhân vật với hình dung và tính cách cùng những nỗi đau hoàn toàn xa lạ với chính tôi.  Có những cuộc gặp định mệnh. Định mệnh cho tôi gặp nhân vật của tôi, và gặp luôn định mệnh của đời mình.

Có phải vì người quá giống nhân vật đầy trắc trở của tôi mà tôi thấy người rất gần với tôi. Thật nhanh chúng tôi thành bạn, với đúng những gì cao đẹp nhất người ta vẫn dùng cho từ này, dù chúng tôi quen nhau không lâu.


Người sẵn sàng xuất hiện khi tôi nói muốn chuyện trò dù đêm đã gần khuya. Người không từ chối tôi điều gì, ngược lại, tôi dành cho người những gì tôi cho là tốt nhất, không tính toán và mở lòng như với một tri kỷ nhiều năm.


Chơi

Bên ngoài chúng tôi chẳng có gì giống nhau, chẳng có gì hợp nhau để thành một đôi đẹp. Mặc kệ, chúng tôi vẫn đi chơi cùng nhau. Và cũng không chỉ là bên ngoài, chúng tôi khác rất nhiều thứ, chỉ có vài điều giống nhau là thích bỏ trốn khỏi cuộc sống hiện tại một lúc nào đó, đi đây đi kia và chụp ảnh. Dù thật ra, trong những điều giống nhau ít ỏi này chúng tôi cũng khác nhau.

Người thích đi mọi nơi, nhìn ngó cuộc sống, còn tôi thì thích đi vài chỗ thôi, nhìn ngắm và lắng nghe chính mình.

Người thích kỹ thuật, thích sự hoàn hảo của từng tấm ảnh, nên chăm chút từ máy ảnh đến cách chụp. Những bức ảnh của người chuẩn mực, đẹp, có ý. Tôi thích cảm xúc mà thiên nhiên hay con người ban tặng cho tôi, tôi chụp cái khoảnh khắc tôi cảm nhận được thế giới trong trái tim của tôi, nên hình của tôi chẳng có gì đặc biệt, đôi khi vụng về.


Có một điều ước, chúng tôi sẽ cùng nhau đi đến một nơi, sẽ cùng trải nghiệm, cùng chụp ảnh để người sẽ có nhật ký ảnh, còn tôi sẽ có nhật ký cảm xúc trên những bức ảnh ghi dấu nơi chốn chúng tôi qua. Cái làm cho điều ước đó tuyệt vời là chúng tôi có thời gian bên nhau, làm những điều mình thích bên người mà mình thích.


Chúng tôi có thể biến điều ước ấy thành hiện thực không?


Yêu

Đó có phải là yêu không? Một câu hỏi rất lớn. Một câu hỏi luôn day dứt chúng tôi, một câu hỏi hoài chúng tôi không trả lời được.


Như  những người trưởng thành, chúng tôi bước vào con đường yêu trong lúc không đoán định trước vì quá nhanh. Lực hút của người đầy ma mị để tôi nhận ra ước muốn được ở bên người luôn hiện diện trong tôi. Tôi cũng nhận ra tôi cũng có ma lực ấy về phía người. Chúng tôi luôn muốn gặp nhau, luôn nghĩ về nhau, luôn dâng tặng những điều tốt nhất.

Chúng tôi là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, không có điểm gì chung để có thể có một liên kết lâu dài. Những định nghĩa nào đó nếu có cho một đôi hòa hợp, hoàn hảo thì hoàn toàn xa lạ với chúng tôi, tất cả đều đối kháng, ngược đảo đến khó chịu. Một liên kết gãy khúc, éo le.  Không những thế, mỗi người đều có nhiều nỗi niềm riêng để tự ti và tự tôn. Đầy kiêu hãnh.

Theo hình dung của tôi về tình yêu thì người ta không có kiêu hãnh, người ta đánh mất chính mình trong tình yêu mụ mị và thần thánh. Gặp người yêu tốt, người ta tốt hơn, và ngược lại. Bản ngã hòa nhập vào người khác khi yêu.

Tôi dâng mọi thứ tôi có cho tình yêu. Dâng cả những điều tôi quý nhất là trí tuệ và thời gian. Tôi không có nhiều thời gian và tôi dâng hết cho người tư duy và những phút giây đáng giá của tôi.

Tôi dạy người yêu bằng cách của tôi và tôi cảm nhận tình yêu theo cách của người.


Chúng tôi nghĩ và làm tất cả những thứ mà những người yêu nhau nghĩ và làm. Như thế chúng tôi có đang yêu nhau?


Đau

Tình Yêu đầy mật ngọt, nhưng cũng luôn đau vì tình yêu vốn thế.


-          Em muốn được trở lại những ngày tháng ta chưa gặp nhau.

Một tự thú, một chấp nhận thua cuộc trước ảnh hưởng của người… nhưng với người đó là từ bỏ, đó là hối tiếc. Mỗi câu tôi nói đều trở nên nhạy cảm với người. Những lời yêu hay cả những cảm xúc yêu thần thánh bị bỏ qua, người đau trong mê muội của chính mình.

-          Mình thử không gặp nhau nhé!

Dù tôi luôn hồ nghi chính mình, dù tôi là người nói điều đó, nhưng người muốn làm điều đó vì lý do gì? Thử cởi bỏ áp lực của tôi hay không tin cái chúng tôi đang có là tình yêu? Hay người sợ tôi đang hoang tưởng và tô vẽ một thứ không có thật trong thế giới của tôi.

Trước khi quen người, tôi không hề biết đến thế giới bí ẩn mà người đang sống. Và giờ đây, người biết tôi đang loay hoay trong thế giới của chính mình. Mọi định nghĩa hay giá trị của tôi đã hoàn toàn thay đổi từ ngày tôi phát hiện ra người thật đặc biệt với tôi. Người có bao giờ tưởng tượng hay hình dung cái đau mà tôi đang có trong tình yêu này là thế nào không? Tôi cho là người không thể.


Chúng tôi quá nhạy cảm trong tình yêu của chính mình, và tệ nhất là chúng tôi không tin tình yêu đó.


Game

Tôi hỏi người là có chắc chúng ta sẽ chơi Game này không. Tôi đoán là sẽ đau và vô ích. Tôi đã chơi game này một mình này nhiều lần rồi, chỉ là nỗi đau mà thôi. Tôi hỏi người có nghĩ đến hậu quả không. Người nói không nghĩ gì, chỉ muốn thử. Và tôi đồng ý.


Tự ái, tự ti và cả tự tôn giúp tôi can đảm tham gia trò chơi. Tôi đoán người chưa từng hiểu hết những gì có thể xảy ra đằng sau đó. Người luôn là thế, tiến về phía trước với đam mê và ước muốn, không nghĩ nhiều. Đó là điểm mạnh, nhưng cũng là đểm yếu của người.

Rồi chúng tôi bắt đầu trò chơi đó. Một trò chơi mà không có người thắng và thua. Một trò chơi mà chúng tôi biết trước là sẽ đau, nhưng không bao giờ nghĩ là sẽ đau đến thế.

Luật của trò chơi đơn giản, người này sẽ biến mất trong thế giới của người kia, không có một liên lạc nào tồn tại, điện thoại, nhắn tin, email, gặp gỡ… trong một tuần lễ. Tất cả là khoảng không, chúng tôi biến mất trong thế giới của nhau, như không có dấu vết nào.

Trò chơi tức cười, trẻ con nhưng mang cái đau của người lớn. Chỉ là không liên lạc thôi, người ấy vẫn tồn tại, vẫn sống đâu đó rất gần, nhưng tôi phải tập sống không có người ấy trong cuộc đời, và bài tập ấy đau không chịu đựng được.

Có thể người không đau, người chỉ tập không nghĩ đến tôi thôi. Còn tôi đau vì những suy nghĩ luôn có giữa người và tôi. Đau vì hình dung đến kết quả… Sau tuần lễ này sẽ là gì? Nếu thật chúng tôi không cần nhau?


Người ta cởi bỏ hết mọi thứ vướng víu trên người để yêu nhau, nhưng không thể tháo bỏ những hệ lụy trong tư tưởng dù họ yêu nhau đến thế nào chăng nữa. Chúng tôi cũng không là ngoại lệ.


Sống

Cuối cùng thì Game Over.


Người xuất hiện sau hai ngày “ biến mất”. Người học bài tập này sau tôi.

Đúng như tôi đoán, người không nghĩ nhiều khi quyết định vào cuộc chơi đó. Sự khó chịu, tôi không biết dùng từ gì cho cảm giác mà trò chơi này mang lại, dường như không chịu đựng nổi. Dù người luôn khẳng định là vẫn chịu đựng được, rằng vẫn an lòng vì biết tôi vẫn đâu đó phía sau người, nhưng người không thể từ bỏ làm điều gì đó cho tôi, mà nếu làm điều gì đó là đã thua theo luật chơi. Người thua mà vẫn cố chấp.

Tôi đã nhận mình thua từ lâu rồi. Tôi cũng đoán trước là người cũng thua. Chúng tôi đều thua, thua tình yêu. Bởi niềm hoan ca mà tình yêu kia mang lại quá lớn. Cái hạnh phúc được chia sẻ, được cảm thông, được yêu thương lớn hơn những trở lực dù cũng mênh mang không cùng.


Chúng tôi muốn có những bình minh thức dậy và hạnh phúc biết rằng có ai đó cũng đang chiến đấu cùng mình. Chúng tôi muốn có những hoàng hôn dù mang thương tích đầy mình sau một ngày mệt mõi, vẫn có một vòng tay ấm áp đợi chờ. Chúng tôi muốn được ngắm những bông hoa đẹp của hôm nay dù ngày mai bão giông có tới.

Cái ngày mai giông bão ấy, nếu có, xin cứ đến, còn hôm nay, chúng tôi sẽ sống với tình yêu gãy khúc và éo le như tình yêu ấy vẫn thế. Sống hôm nay và sẽ sống ngày mai dù ngày mai ấy có thế nào.


Sống đã làm tôi và người thành chúng tôi, nên chúng tôi sẽ sống.





Câu chuyện tình yêu của ai đó đã được tôi viết xong, và có thể một ai sẽ hỏi vậy thôi à? Tôi đâu biết trả lời sao khi những người trong cuộc còn không biết ngày mai sẽ thế nào.

Cứ để họ yêu nhau. Tình yêu sẽ quyết định ngày giờ bắt đầu và kết thúc. Hai người đó có trách nhiệm nuôi trồng cây tình yêu của họ. Có thể họ không còn muốn nuôi vì giông tố nhiều quá, họ không đủ sức che chắn, gìn giữ và bỏ cuộc. Let it be.

Cứ để họ yêu nhau. Tình yêu cho họ thêm năng lượng để sống tiếp số kiếp của từng người một cách vui vẻ hơn, chịu đựng tốt hơn. Còn tôi thì xong việc ghi chép, lưu giữ của mình rồi.

Tôi yêu những câu chuyện tình. Cám ơn hai người.
17 tháng 7, 2014

14 tháng 7, 2014

Hội ngộ của Chết - Sống

Những cuộc gặp tưởng như trong mơ...

Chết


Đã tưởng như không còn gặp nhau trên thế gian này. Một tình yêu cứ sống trong tâm tưởng một người... dù năm tháng có qua đi nhưng trái tim mỏng manh vẫn giữ chặt lấy!
Rồi phong ba miệng người bức tử tình yêu  đó. Những dáng hình, hoài niệm bị vùi sâu mấy tầng năm tháng. Trái tim kia vùi chôn tên người. Trái tim chôn tên một tình yêu, chết mòn cùng niềm tin.

Rồi bỗng như trong những sắp xếp kỳ lạ của số phận... nụ cười đó, ánh mắt, bàn tay...lần nữa, quá gần, chạm tới.
Không xao lòng, không tiếc nuối, chỉ thêm lần nữa nhìn lại cuộc đời.
Chưa từng hối tiếc là đã từng yêu và sống như thế nào.



Sống


Tình yêu luôn là những dấu chấm hỏi. Tình yêu quá nhiều, quá sâu, để phải viết, để những nhân vật được yêu và được đau trong từng cuộc tình.

Ngẫu nhiên tình cờ hay là những nhát cắt nghiệt ngã của số phận, nhân vật tưởng chỉ trong hư cấu bỗng chốc xuất hiện quá gần trong một tầm với.

Không thể hình dung một người như bước ra từ những trang giấy, từ tâm tưởng phiêu linh nào của mộng tưởng bỗng một ngày sống động trước mắt. Tính cách và con người đó hiện hữu, sống thực đánh thức những cảm giác lạ lùng, chưa từng có.

Cảm giác đó là gì? Cuộc sống luôn có những bất ngờ, và bất ngờ hơn cả người ta có thể tưởng tượng.
Bất ngờ đến gây sợ hãi và mất niềm tin.

Một sự sống quá đáng sợ và cũng quá hấp dẫn.
Liệu người ta có thể từ bỏ sự sống ấy và giết chết cảm xúc ấy đi không?


9 tháng 5, 2014

This Night

Một ngày vui, rồi một ngày buồn...
Một ngày bắt đầu... rồi một ngày kết thúc.
Bắt đầu, những dấu ...  đầy hứa hẹn, rồi kết thúc chỉ còn là một dấu tròn xoe, cụt ngủn đơn độc.

Mười hai năm có đủ dài trong một đời người, để không còn tiếc nuối?
Hay sẽ là bao nhiêu lần mười hai năm ?

Một cái chết đã biết trước đâu sẽ là không đau.
Cứ tưởng quá bình thường, cứ tưởng đã quen với mất mát và dần vô cảm. 
Sao vẫn đau đến vậy?!

Không thích nghe những câu chuyện cũ, bởi chẳng có điều gì mới, trừ nỗi buồn, vẫn y thinh, trọn vẹn.

Đêm nay... nỗi đau như không khí, như màn đêm.

...

There are things I regret
That you can't forgive you can't forget
There's a gift that you sent
You sent it my way

So take this night and wrap it
Around me like a sheet
I know I'm not forgiven
...


 




12 tháng 1, 2014

Tình Yêu Thần Tượng





Yêu một thần tượng...

Hình như chưa có ai hay ít có ai từng định nghĩa tình yêu thần tượng nghĩa là gì. Dù yêu thích 1 diễn viên, một ca sĩ đã có từ khi công nghệ phim ảnh ra đời.  
John Lennon - thành viên của ban nhạc The Beatles lừng danh bị giết chết bởi phát súng của một fan cuồng. Người đó đã yêu anh ấy đến mức muốn anh chỉ là của hắn!

Tại sao người ta yêu?

bởi dường như thần tượng xa cách chúng ta lắm, và hiếm khi được gặp ngoài đời thực!
bởi thần tượng cũng là người bình thường, có khi họ cũng có thể có  những tính cách kỳ quặc hay xấu tính mà ngoài đời thực những người như thế chúng ta không muốn đến gần!
bởi người ta yêu mến đó mãi mãi là thần tượng của nhiều triệu người, và ta là vô hình với họ, không có chân dung riêng, không có cá tính, chỉ là một ai đó mang tên là FAN -người hâm mộ- hòa lẫn vào đám đông gọi tên họ mỗi khi họ xuất hiện!

Không thể giải thích được...

Nhưng mà mình biết rõ tình yêu đó cho mình những gì.

Bên cạnh cuộc chiến của cơm áo gạo tiền, những phiền toái của những mối quan hệ, của những buồn vui vượt qua bản ngã để tự hoàn thiện,... thì thần tượng luôn là một trạm không gian để mình có thể trú chân, tháo bỏ gánh nặng hành trang cuộc đời để cho tâm hồn được bay bổng trong một thế giới mang những màu sắc của nội tâm, của tưởng tượng của từng cá nhân.

Trạm không gian xa tận những vì sao, nơi những vì sao chiếu lấp lánh qua từng vai diễn, từng bài hát, từng ánh mắt, từng tình yêu mà thần tượng trao cho người xem.



Song Seung Heon luôn dành cho mình một nơi rất rộng, rất đẹp, có rất nhiều thứ để giúp mình an bình.
Bởi thế, Heon là thần tượng, là tình yêu ... mà mình mong sẽ chẳng bao giờ thay đổi.



Song Seung Heon trong Fan Meeting vào tháng 1 năm 2014 tại Thái Lan. 
Heon nghẹn ngào mãi không trả lời được. Những giọt lệ... như một lời đáp cho tình yêu của Người hâm mộ Thái Lan dành cho anh.