13 tháng 7, 2019

Nỗi ám ảnh mang tên Ma Đạo Tổ Sư

hiếm khi khóc,
hẳn là mấy khi đến thế...

nhưng nước mắt chát đắng nghẹn nỗi lòng này lại dành cho những con người không có thật, những tình thương không có thật, và cả những tình yêu hư ảo.

Không có thật nhưng nỗi ám ảnh là thật!

Không cần biết người đó là ai, nếu có một người như thế, liệu rằng sẽ cản được lòng mà không lao về phía trước!?

Một phóng khoáng hồn nhiên, cứ làm những điều cho là đúng.
Một luôn kiềm chế, không làm gì vượt ra những quy củ cứng nhắc, luôn lặng lẽ bên đời , lặng lẽ dõi theo một người.

Hai người họ tưởng như là trái ngược, nhưng thật ra luôn rất giống nhau. Họ đều đẹp, từ nhân cách, đến tài năng, và cuối cùng đều là minh tuấn hơn người.
Nên dù có 13 năm cách biệt, cuối cùng rồi họ cũng đã có nhau song hành trong quãng đời còn lại.

13 năm, một người biến mất, người còn lại dằn vặt trong những ký ức hiếm hoi không mấy gì vui vẻ, uống rượu người ấy uống, chịu cái đau người ấy đã từng. Mất ba năm trả giá cho cái điên cuồng khi không tìm thấy người. Tiếp tục lặng lẽ, ôm nỗi niềm tuyệt vọng cứ thế mà lạnh lẽo sống,

Một người mất 13 năm cuộc đời, nhưng ngần ấy năm sống đầy phong ba bão táp, đầy oan ức một mình nhận lấy, một mình chịu đựng cũng quá thừa so với bất kỳ ai sống một đời bình thường.

Những câu chuyện bi thương mà đẹp như thơ của hai người họ và cả của những nhân vật liên quan.
Không đẹp chỉ bởi kiếm, đao, hoa cỏ, trăng núi... mà những thứ tưởng như hết sức bình thường, không có chút lãng mạn nào: những viên kẹo, chén canh sen hầm sườn, một bình rượu, hai con thỏ, những món ăn quá cay, một vài câu hát vu vơ.... mà có thể làm người ta nấc nghẹn.

Cái đầu tư duy nào mà thần kỳ đến vậy!

Cảm ơn tác giả, đã thổi hồn vào những con chữ, phù phép để chúng đứng dậy, khoác áo trắng áo đen, chính tà thật giả khó phân, buồn vui khóc cười cùng những nỗi niềm hư ảo... nhưng làm người xem vui thật, khóc cùng!

Cảm ơn những cảm xúc thật đẹp!

*** Để nhớ những ngày sống cùng Ma Đạo Tổ Sư