Hiển thị các bài đăng có nhãn ký ức. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ký ức. Hiển thị tất cả bài đăng

19 tháng 3, 2024

Nhật ký Tình Yêu

 Lâu lâu lại muốn viết linh tinh, viết những cảm xúc nhất thời, viết về những hồi ức xa xưa, viết về những tình yêu đã cũ...  mà dường như năng lượng không còn, sức cùng lực kiệt hay sao đó, vẫn cứ ù lì.

 

Nhật ký tình yêu

Nàng đã già chưa? Bao năm quẩn quanh trong thế giới này như thế đã đủ gọi là già chưa? Hoa niên đã qua, thanh xuân đã trải, vậy nàng đang ở tuổi nào rồi?

Lâu lâu lại nhớ về những gì đã mất, những gì đang có, nàng tự hỏi cuộc đời của nàng như vậy có thể gọi là gì? Thành công chưa? Thất bại? Hay chỉ là một người tầm thường giũa bao người. Rồi cuối cùng cũng sẽ đột ngột buông bỏ mọi thứ để rời đi vào một lúc không ngờ nào đó.

Đời người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn... Hai phần ba cuộc đời vút qua như bóng chim bên cửa.

Hôm trước dọn dẹp kho đồ cũ, nàng hay gọi là bảo tàng của nàng, nơi lưu giữ những chứng nhân của thời gian, của những tình thân, những yêu thương, ... mà qua đó có thể thấy được nàng đã trưởng thành như thế nào.

Tờ lịch ghi dấu ngày chào đời, đồ chơi nhà chòi từ thủa bé, hộp cờ triệu phú, những tấm thiệp sinh nhật, những bức thư từ xa xăm bạn bè gửi cho nàng, chiếc bóp màu đỏ chứa đầy những chiếc vé xem phim xem ca nhạc cùng ai đó... đã từng chung bước với nàng một khoảng thời gian.

Có nhiều thứ lắm, rất nhiều những cảm xúc, những con người, những thời gian không gian khác nhau... Để khi xem lại, chạm vào chúng... hình ảnh những người từng bước vào cuộc đời nàng vẫn rõ nét, vẫn vẹn nguyên những tình cảm xưa cũ kèm theo thoáng bồi hồi. 

Chính nàng thì không biết mình đã như thế nào trong những năm tháng xưa cũ ấy! Một con bé cô đơn nhưng lanh lợi, hoạt bát, thích thơ văn, thích kể chuyện, thích vượt sông hay leo tháp kia sẽ viết cho bạn nàng những gì? Hay con bé ấy đã nghĩ về mình thế nào?

Trong thời thanh xuân ngắn ngủi kia, cô gái ấy hay ôm đàn hát dù một mình hay với bạn bè, dù bên bờ sông lộng gió hay giảng đường vắng khi trực đêm...

Cô gái ấy đã biến mất rồi! Dù cây đàn vẫn hiện diện trong ngôi nhà nàng ở, dù nàng vẫn luôn giữ mọi thứ thuộc về nàng, nhưng nàng sẽ mãi không còn biết được nàng đã là ai trong thế giới đã mất kia.

Đến bây giờ, gần như nàng không hề tiếc nuối chuyện gì. Những lựa chọn, những quyết định, những bước đi của nàng dù hay hay dở nàng cũng chẳng hề tiếc nuối hay ân hận. Đó là sống, là trải nghiệm cuộc đời của nàng, dù sao nàng cũng thấy thú vị. Dù có những điều thú vị mà mãi sau nàng mới cảm nhận được khi niềm đau đã phai.

Riêng chỉ có một chuyện thôi, chỉ một lỗi lầm mà nàng lập lại tới hai lần, mang theo nhiều tiếc nuối và gần như là nỗi đau không thể nào nhạt bớt.

Có lẽ vì cô đơn, nàng yêu sớm. Mười ba tuổi nàng có bạn trai, là bạn cùng lớp, cùng tuổi. Mối tình trẻ con trong veo như sương sớm, không chạm tay không ôm ấp. Buổi sáng cùng đi học sớm, cùng chia nhau cái kẹo hiếm hoi mới có được. Mỗi ngày hai người sẽ ghi lại những câu chuyện, những cảm xúc trong ngày vào giấy rồi ép vào một quyển tập rồi khi đi học sẽ đổi quyển tập ấy cho nhau. Đọc những mảnh giấy khi lớn khi nhỏ ấy là niềm vui lớn lao của nàng. Cho đến một ngày khi nàng biết được gia đình nàng đã biết quan hệ của nàng qua quyển tập ấy, nàng và người bạn ấy quyết định đốt bỏ những cảm xúc được ghi lại đó.

Lớp mười hai, nàng yêu lần hai. Vì cũng là bạn học, cả hai cũng đều thích văn thơ nên cả hai quyết định mỗi ngày sẽ chia sẻ nhật ký với nhau. Hai người viết chung trong hai quyển tập và sẽ đổi cho nhau vào mỗi sáng. Chắc vì đã vào tuổi mơ mộng nên cả hai đều viết rất nhiều, một năm lớp mười hai thôi mà hai người có bốn quyển nhật ký khi chia tay sau đó một năm.

Vài năm sau một lần nữa, gia đình nàng lại lục tìm thế giới riêng của nàng. Nỗi bất bình, uất ức khiến nàng đốt hết bốn quyển nhật ký chung đó, cả quyển nhật ký của riêng nàng viết từ năm mười ba tuổi, cả những thư từ của mấy người con trai theo đuổi nàng sau đó.

Tất cả đã thành tro, tất cả những dòng chữ mang đầy cảm xúc, ước mơ, cả những hờn giận của trái tim đang yêu non trẻ đã biến mất. Lần đốt nào nàng cũng khóc đến bi thương!

Lần đầu nàng và bạn cùng đốt, cùng khóc trong một đêm tối trời đầy gió. Hai đứa bé không có cách lưu giữ những cảm xúc yêu ngây thơ mà không bị người lớn nhìn vào cái thế giới ngọt ngào cần được riêng tư ấy!

Lần thứ hai nàng đốt một mình. Người cùng chia sẻ ký ức tình yêu của tuổi hoa niên không còn bên cạnh nàng, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong một chiều nắng héo hắt như cõi lòng nàng tràn ngập nỗi thất vọng.

Rất nhiều, nhiều năm sau đó khi nàng đã qua tuổi thanh xuân, đã trưởng thành từ lâu, khi nhớ về mấy quyển nhật ký bị đốt ấy, nàng vẫn hận. Hận gia đình không quan tâm đến cảm xúc của nàng, sao lại nhìn ngó vào không gian của riêng nàng bằng cách thô bạo đến vậy!

Để nàng, vì nhiều lý do, sợ hãi, uất ức, giận dỗi... đã đốt hết không để lại gì.

Để nàng, sau nầy không thể nào nhớ lại được, biết được hay thậm chí hình dung được những tâm tình của một con bé mười ba tuổi lớn lên cùng hai mối tình học trò là như thế nào!

Hai lần đốt, hai lần phạm cùng một lỗi ... Nàng đã không giữ được ký ức trẻ thơ cùng với tình yêu non trẻ của mình, đó là tiếc nuối lớn nhất và duy nhất của đời nàng.

Những điều còn lại chẳng có gì để tiếc nuối hay ân hận.

Nàng đã có thể thong dong rời đi rồi...


16 tháng 3, 2024

Ký ức 16 – Chơi nhà chòi

 

Mẹ tôi dạy Tiểu Học. Mẹ tôi đi dạy mấy chục năm, cho tới ngày về hưu chỉ dạy mỗi lớp Ba.

Tôi được học Mẹ tôi một năm, vào năm tôi lên lớp Ba, dĩ nhiên rồi!

Mẹ viết chữ đẹp, chữ trên bảng càng đẹp. Mà tôi nhớ Mẹ rất khó, học trò mà giữ tập không sạch hay viết xấu là Mẹ quăng tập cái xạch, học trò sợ xanh lè hết mặt mũi, nhưng ít đánh học trò. Tôi không nhớ thấy Mẹ khẻ tay ai, dù có khi chán thẩn thơ ngoài sân trường tôi lại vào lớp của Mẹ dạy lúc tôi còn chưa đi học hay đang học lớp Ba của Mẹ.

Suốt mấy năm tiểu học tôi học thấy dễ dàng chẳng có gì khó hết, chẳng có ấn tượng khó khăn nào với các loại bài tập. Ở nhà một mình, nên được đi học thấy thật vui.

Lớp Ba, cũng vậy, Mẹ tôi dạy cái gì tôi cũng thấy dễ hết. Tôi còn nhớ mấy giờ học Chính tả tôi đêu rẩt thích! Tôi vẫn nhớ hôm học chữ Khúc Khuỷu. Đó là một trong những chữ khó, tôi đuọc kêu lên bảng viết hai chữ đó sau khi có vài bạn viết sai trước đó rồi! Có chút hào hứng vì biết chắc mình sẽ viết đúng. Chắ vì vậy nên nhớ luôn tới giờ!

Tôi có nhỏ bạn thân tên Tuyết Hoa ngồi kế bên, bạn ấy học cũng giỏi nên làm bài cũng nhanh. Cứ hễ làm bài xong là tôi và nhỏ lại cùng chơi với nhau. Chúng tôi thường chơi nhà chòi trong lớp mà không bị Mẹ la. Không có chén bát gì để chơi bày hàng nấu cơm hay bán quán, hai đứa hay lấy áo lạnh  và nón trùm qua bàn học rồi chui lên chui xuống cái bàn giả như cái nhà. Chỉ có vậy mà vui thật vui!

Lớp Ba của tôi đi qua bình yên dù có một lần bị phạt chung với lớp vì quên mang theo tập môn gì đó. Lớp có mấy học trò quên mang tập đều bị gọi lên bảng đứng. Dù là Mẹ nhưng cũng thấy hoảng lắm, trong đầu lúc đó nghĩ sao mà quên vậy chứ! Mỗi trò bị phạt một khẻ tay. Mẹ đánh cũng đau lắm nha, không nương tay chút nào!

Chắc vụ bị Mẹ đánh trong lớp ghi dấu ấn sâu lắm nên sau đó hình như không còn quên tập lần nào nữa! Cho đến sau này, tôi ít quên tập lắm, không còn nhớ lần quên tập nào nữa trong quãng đời học sinh sau này.

Mẹ làm cô giáo, tôi lại được thêm một trải nghiệm được làm học trò của Mẹ. Được xem Mẹ dạy suốt một năm học. Được cho vui chơi thỏa thích khi làm xong bài trong lớp miễn là không làm ồn. Đoán là cũng không mấy học trò được học ba mẹ mình.

À, năm lớp Ba lại được học một buổi Luật Đi Đường trong sân trường thật vui nữa!

*** Hình của Lớp 4, Lớp 3 của Tôi bên phải hình. 

Có hình của lớp tôi, mà thôi không đăng vì có hình của Mẹ.

Lớp Ba của tôi, thật đẹp!

Ký ức 15 - Sáng kiến gây hậu quả

Sau 6 năm không viết, cũng chẳng rõ lý do, giờ thì bắt đầu viết tiếp đây. Viết tiếp những câu chuyên trong quá khứ của cả một thời để yêu và để nhớ!

Tôi học lớp Hai, ngày xưa gọi là lớp Tư. Tôi ngồi bàn nhất, tôi ngồi giữa cùng với ba bạn khác. Các bạn ấy tên gì tôi không nhớ nổi. Sáu tuổi học lớp hai, còn nhớ mình ngồi ở đâu chắc cũng giỏi rồi.

Tôi không nhớ tên cô giáo, nhớ cô có mái tóc dài hay kẹp gọn gàng ra phía sau, dáng nhỏ gầy. Vì mẹ tôi cao lớn nên mấy cô đứng gần mẹ thường thấp nhỏ hơn.

Tôi không nhớ cô tên gì, nhưng vẫn nhớ tôi học chắc cũng ổn nên chẳng bao giờ bị phạt hay bị rầy la vụ gì cả. Một ngày nọ, khi viết bài tôi phát hiện ra trang bên trái của  quyển tập luôn viết bị xấu hơn trang bên phải vì bị mực thấm qua từ mặt trước, vì thế tôi chỉ thích viết bên trang phải của cuốn tập thôi.

Cho tới một lúc nào đó tôi nghĩ ra một cách mà tôi cho là rất hay. Dĩ nhiên là tôi không thể để trống trang bên trái được, khi viết bài mới mà trang bên trái còn khoảng một phần ba giấy trắng, tôi sẽ gạch ngang trang để kết thúc bài, ghi ngày tháng mới vào. Sau đó dùng giấy thấm thấm mực, nhưng không phải thấm cho khô như bình thường mà để lên tập rồi kéo xuống cho mực lem ra. Tôi gạch bỏ dòng ngày tháng lem luốc đó, gạch ngang và viết lại dòng ngày tháng mới. Rồi lại thấm mực thấm cho lem ra! Cứ tiếp tục như vậy chùng ba đến bốn lần là hết trang. Vậy là tôi có thể viết bài mới vào trang bên phải mới tinh tươm yêu thích rồi.

Tự thấy sáng kiến của mình rất hay, tôi bèn chia sẻ với 3 bạn ngồi cùng bàn. Cả đám rất thích thú với sáng kiến đó, làm y hệt nhau. Bây giờ không nhớ nổi là bao lâu sau đó thì cả bàn bốn bạn nhỏ đều bị cô phát hiện gọi lên bảng, kêu chìa hai bàn tay ra, mỗi bạn ăn hai khẻ thước bảng, đỏ hết cả tay vì cái tội làm dơ tập, bỏ giấy trống.

Tôi về bàn, nhìn hai bàn tay bị khẻ đau điếng đỏ bừng, cảm thấy bực bội hay oan ức gì đó không nhớ nổi, ngầm nghĩ  một lúc liền lấy phấn chà lên cho trắng, còn khoe với mấy bạn kia là : Tay tao hết đỏ rồi nè!

Thế là ba bạn ấy cũng lại lấy phấn bôi vào tay cho hết đỏ!

Tôi đi học, mới chút tuổi đầu mà chiêu trò ghê luôn!

À, tôi còn có chút suy nghĩ vụn vặt khi viết ngày tháng vào vở. Chác là vì vụ ngày tháng này mà bị máy khẻ nên để tâm chăng!?

Thứ..., ngày... tháng ... năm 1970

Mỗi ngày qua đi, năm trước là 1969, năm nay lớp Tư, năm sau sẽ là 1971 học lớp Ba, ... rồi sẽ tới 1980! Mà còn lâu lắm mới tới, hỏng biết lúc nào mới tới! Chờ tới Trung Thu hay tới Tết thôi đã thấy lâu lắc lâu lơ rồi!

Vậy đó! Con nhóc hay suy nghĩ vẩn vơ vậy đó!