16 tháng 6, 2018

Ma Soeur - Nguyễn Tất Nhiên

Tự dung nhớ da diết thời học trò, thời ôm đàn hát Em hiền như Ma Soeur hay Hai năm tình lận đận. Thời thuộc lòng vô số bài thơ của Du tử Lê, Nguyên Sa, và dĩ nhiên của Nguyễn Tất Nhiên. Lời thơ nghe sao như lời từ tuổi học trò của chính mình.

Sao hồn bỗng dưng bay bổng, sao lòng lại nhớ quá nhiều.!?
Phải chăng vì một nụ cười đẹp như tranh vẽ chưa từng biết cùng cảm hứng từ một ánh nhìn trong veo như trẻ con của một người đã lớn?

Đọc lại bài thơ nguyên tác và hát Phạm Duy... như mình những ngày nào đó, đã từng.


Ma soeur
Ðưa em về dưới mưa
Nói năng chi cũng thừa
Phất phơ đời sương gió
Hồn mình gần nhau chưa?

Tay ta từng ngón tay
Vuốt lưng em tóc dài
Những trưa ngồi quán vắng
Chia nhau tình phôi thai

Xa nhau mà không hay
Hỡi em cười vô tội
Ðeo thánh giá huy hoàng
Hỡi ta nhiều sám hối
Tính nết vẫn hoang đàng !

Em hiền như ma soeur
Vết thương ta bốn mùa
Trái tim ta làm mủ
Ma soeur này ma soeur

Có dịu dàng ánh mắt
Có êm đềm cánh môi
Ru ta người bệnh hoạn
Ru ta suốt cuộc đời

Cuộc đời tên vô đạo
Vết thương hành liệt tim!

Ðưa em về dưới mưa
Xe lăn đều lên dốc
Chở tình nhau mệt nhọc!

Ðưa em về dưới mưa
Áo dài sầu hai vạt
Khi chấm bùn lưa thưa

Ðưa em về dưới mưa
Hỡi em còn nít nhỏ
Chuyện tình nào không xưa ?

Vai em tròn dưới mưa
Ướt bao nhiêu cũng vừa
Cũng chưa hơn tình rụng
Thấm linh hồn ma soeur

(1971)

Và Phạm Duy phổ nhạc

“Em hiền như Masoeur” 

Đưa em về dưới mưa, nói năng chi cũng thừa
Như mưa đời phất phơ, chắc ta gần nhau chưa?
Tay ta từng ngón tay, vuốt tóc em lưng dài
Đôi ta vào quán trưa, nhắc nhau tình phôi pha..

Em mang hồn vô tội, đeo thánh giá huy hoàng
Còn ta nhiều sám hối mà sao vẫn hoang đàng..
Đưa em về dưới mưa, nói năng chi cũng thừa
Đưa em về dưới mưa, có nhau mà như xa…

Em hiền như ma-soeur, vết thương ta bốn mùa
Trái tim ta bệnh hoạn, ma-soeur này ma-soeur
Ta nhờ em ru ta, hãy ru tên vô đạo,
Hãy ru tên khờ khạo, ma-soeur này em ma-soeur

Đưa em về dưới mưa, chiếc xe lăn dốc già
Đưa em về dưới mưa, áo em bùn lưa thưa
Đưa em về dưới mưa, hỡi cô em bé nhỏ
Ôi duyên tình đã qua, có bao giờ không xưa?

Vai em tròn dưới mưa, ướt bao nhiêu cũng vừa
Như ưu tình đã xa, thấm linh hồn ma-soeur…

Ký Ức 14 - Xem Xiếc

Có lần một đoàn Xiếc Mô Tô Bay về diễn ở gần nhà.
 
Sau một ngày, khu đất trống gần chợ mọc lên một Đoàn Xiếc – Xiếc Môtô Bay. Tôi đi chợ ngang qua không thể không dừng lại ngắm cái lều hình trụ tròn cao, có chóp nhọn, bên ngoài có những Panô đầy màu sắc vẽ hình mấy chiếc xe máy  đang bay trên không trung, thêm cái loa phát ra chương trình quảng cáo ồn ào rất vui tai. 


Chưa bao giờ biết Xiếc là gì, chứ đừng nói tới Môtô – mà còn bay! Tôi bèn về xin tiền Mẹ rồi rủ một nhỏ bạn gần nhà đi xem cùng. Giờ cũng không nhớ bạn đi cùng là bạn nào nữa.


Ấn tượng lần đầu được xem Xiếc mạnh lắm. Từ lúc cầm chặt cái vé trong tay, lâu lâu lại mở ra xem, đọc hết mấy chữ có trên cái vé đó trong lúc sắp hàng chờ vô, tới lúc leo qua được mấy tầng cầu thang sắt cao lên đến tầng cuối cùng, gần sát cái mái nhiều màu hình chóp, nhìn xuống cái ống hình trụ tròn thiệt lớn thiệt sâu đó, hồi hộp không biết những chiếc xe máy to lớn nặng nề kia sẽ bay thế nào.


Rồi giờ diễn cũng tới, khởi đầu là một chị chạy chiếc xe đạp lòng vòng trong cái ống lớn đó. Chị đạp mạnh dần, xe chạy nhanh dần, leo dần càng lúc càng cao trong lòng ống. Cái xe nằm ngang với mặt đất mà chị không ngã, không rơi xuống! Người ta vỗ tay quá chừng. Rồi tới mấy anh chạy xe máy xuất hiện, nhìn thiệt dũng mãnh trong mấy bộ đồ thật ngầu, các anh lượn vòng tròn, đan xen vào nhau, múa lượn trên yên mấy con ngựa sắt đó khi vẫn chạy vòng tròn, có khi còn chạy lên cao, lượn thật sát cái hành lang mà tôi đang nín thở tròn mắt đứng nhìn.



Màn diễn Xiếc sống động đó hòa cùng tiếng máy xe gầm rú, tiếng nhạc, tiếng loa phát tiếng người dẫn chương trình, tiếng người ta la hét cổ vũ… và cả tiếng tim đập rầm rầm trong ngực của một con bé lần đầu được xem những tiết mục quá ấn tượng, quá đẹp, quá hay.


Hai con nhóc xem xong còn chưa chịu về, vẫn tần ngần đứng ngoài cửa rạp xiếc rất lâu, không chờ đợi điều gì, chỉ muốn níu kéo cảm xúc quá đặc biệt vừa có mà thôi. Đứng đó, lại đọc hết những gì người ta viết trên mấy cái Pano đó, thì biết là Đoàn xiếc sẽ còn diễn thêm hai ngày.


Thế là về năn nỉ xin thêm tiền Mẹ để được xem nữa. Ngày hôm sau, hai đứa con gái lại ra rạp xiếc trước giờ diễn rất sớm, chơi quanh quẩn ở đó, lại đọc, lại ngắm bất kỳ cái gì có ở đó. Có một chị tóc dài đang đứng ở quày vé, tôi nhận ra là chị chạy xe đạp ngày hôm qua. Khi diễn chị cột tóc đuôi ngựa cao. Cái đuôi tóc đó bay bay khi chị diễn thật đẹp. Lúc này chị trông thật hiền khi xõa tóc. Giờ tôi chỉ nhớ vậy thôi, trong ký ức con bé tám chín tuổi gì đó chỉ nhớ nụ cười chị, nhớ mái tóc dài, nhớ là chị rất xinh.
 
Thấy hai đứa cứ thì thầm với nhau rồi lại nhìn lén chị, chị vẫy hai đứa tới rồi hỏi:
- Hai đứa đi xem xiếc hả, chưa tới giờ bán vé, tụi em chờ chút nha.
- Dạ. Mà tụi em hôm qua xem rồi. Hay lắm! Nên tụi em xin tiền đi xem nữa.
- Tụi em thích lắm hả? Để chị nói chị bán vé lấy vé cho 2 đứa sớm nha.
 
Chị nói gì đó với cô bán vé, rồi chị vẫy tay chào hai đứa để đi vào trong khu nhà Xiếc.


Hai đứa lấy vé xong tìm chỗ ngồi chờ, nhắc đi nhắc lại với nhau là chị đẹp, chị dễ mến thế nào, và buồn rầu nghĩ chỉ còn một hôm diễn ngày mai nữa thôi.
 
Ngày sau đó hai đứa lại đi ra chỗ rạp Xiếc dù trong túi không có tiền.
Không đứa nào xin được tiền mua vé vì đã xin tiền xem hai lần rồi. Lại đứng trước rạp Xiếc, lại ngắm mọi thứ ở đó, ngắm cả cô bán vé, ngắm người ta ra vô mua vé, quá buồn vì không có tiền mua, càng buồn khi nghĩ tới chuyện sau ngày hôm nay thì hết diễn rồi.
 
Rồi chị lại xuất hiện, chị cười thật tươi khi thấy hai con nhóc ngày hôm qua.  Giờ thì không cần chị vẫy nữa, hai đứa mừng rỡ chạy đến bên chị.


-Mai không diễn nữa hả chị?
- Ừ! Mai tụi chị dọn đi rồi. Mỗi chỗ diễn 3 đêm thôi, rồi lại đi chỗ khác.
- Vậy là không được gặp chị nữa rồi! Chừng nào đoàn Xiếc mới quay lại hả chị?
- Chị cũng không biết khi nào nữa! Cứ đi chỗ này chỗ kia vậy đó.


Hai đứa buồn xo, không nói được câu nào hết.
 
- Hai đứa lấy vé chưa? Chị hỏi.
- Tụi em không xem. Tụi em không có tiền, không xin được tiền nữa.
 
Chị nhìn hai đứa cười cười, hai con nhóc thì ũ rũ.
 
-Hai đứa cứ chơi ở đây nha. Chị phải đi sửa soạn đây!
 
Rồi chị lại chạy vào trong như lần trước. Hai đứa tần ngần nhìn người mua vé bắt đầu đông dần, rồi cái hàng chờ vào xem dài ra. Tôi cứ nhìn mãi những khuôn mặt háo hức cười nói của mấy đứa nhỏ đang xếp hàng, dù nỗi buồn vì qua ngày mai sẽ không gặp chị nữa lớn hơn nhiều so với cái buồn vì không được xem.
 
Rồi giờ diễn sắp bắt đầu, người ta đã mở cổng soát vé, những khuôn mặt háo hức kia lần lượt đi qua cổng, cười nói hăm hở bước lên cầu thang sắt. Hai đứa nhìn người ta vào xem mà muốn khóc.

 Bỗng dưng chị xuất hiện sau lưng người soát vé, chị vẫy hai đứa, chỉ chỉ vào hàng người. Không hiểu sao hai đứa thông minh dễ sợ, ngay lập tức chạy đến xếp vào hàng. Khi đến cổng, thay vì đưa vé, thì có chị ở đó nắm tay hai đứa vào rồi!
 
Bây giờ không còn nhớ cái xuất diễn cuối cùng của đoàn Xiếc đã trôi qua thế nào nữa, chỉ nhớ cảm giác vui mừng khi thấy chị đứng sau ngừơi soát vé vẫy hai đứa, nhớ cảm giác ấm áp hạnh phúc kỳ lạ khi chị nắm tay hai đứa đi qua cổng.

Nhiều tháng sau, nhiều năm sau, mỗi khi đi ngang khu đất trống đó, tôi vẫn luôn phải nhìn nó, vẫn luôn thấy buồn nhớ hình ảnh cái rạp Xiếc nhiều màu và ồn ào đó, vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó nó sẽ xuất hiện lần nữa.

Tôi đã không bao giờ gặp lại chị.
 

Ấn tượng đẹp đẽ, tài năng, dễ gần của một người diễn viên trẻ, chừng đôi mươi gieo trong lòng một con bé Tiểu học quá sâu, quá lớn. Chị là người nghệ sĩ tôi thích đầu tiên trong cuộc đời.
Tôi vẫn luôn nhớ chị, chị là một ký ức thật đẹp trong tuổi thơ của tôi.


*   Diễn Viên Lê Lộc trong một chương trình quảng cáo sản phẩm.
     Nhờ bức ảnh này mà câu chuyện về người diễn viên Xiếc và một con bé Tiểu học đã không bị chìm sâu trong vùng tối quên lãng của ký ức.
**  Để nhớ một kỷ niệm quá xa của quá khứ và một kỷ niệm còn tươi mới, in đậm những hình ảnh thật đẹp cùng những nụ cười.

Ký Ức 13 - Đuổi Rắn

Có lần ở nhà một mình buồn tôi rủ một em vô nhà chơi, con trai của cô giáo dạy chung với Mẹ ở cách tôi 2 căn nhà.
Em nhỏ hơn tôi 2 tuổi, tên Hậu, em đen, ốm nhom. Chúng tôi chơi đồ hàng. Tôi có một thùng đồ chơi toàn nồi chảo ly chén, thứ mà con gái hay chơi! Không hiểu sao em đó cũng thích chơi trò bán hàng nấu ăn nên chúng tôi hay chơi cùng.

Mọi khi chơi một mình tôi thường lấy từng thứ trong thùng ra, sắp xếp bày biện thật đẹp. Hôm đó có bạn chơi cùng, muốn cho nhanh hay sao đó nên tôi cầm cái thùng lên, úp ngược, đổ hết ra. Trong đống đồ chơi đủ màu chúng tôi phát hiện một con rắn mình bằng ngón chân cái đang nằm lẫn trong đó.

Không chút sợ hãi tôi chạy ngay vào bếp lấy 2 cây củi dài, đưa cho em một cây, rồi vừa dậm chân vừa la hét, chúng tôi đuổi con rắn ra khỏi nhà.

Sao một bé gái ít tuổi như thế lại không sợ rắn? Tôi có đúng là con gái không?

14 tháng 6, 2018

Ký Ức 12 - Sinh Nhật

Mẹ luôn tự hào là tôi có đủ những ngày Sinh Nhật, luôn có bánh, luôn có một món quà gì đó từ Mẹ.

Tôi vẫn còn lưu giữ rất nhiều ngày Sinh Nhật trong kho ký ức của mình. Những khoảnh khắc thật vui, vì đông người, vì nhiều bạn, vì có nhiều đồ ăn ngon, lại vì có nhiều quà.


Nhiều Sinh nhật là thế nhưng chỉ có một ngày in đậm nhất, dù ngày ấy chỉ có hai Mẹ con.


Mẹ làm cho tôi một ổ rau câu, có tên tôi và ngày sinh nhật trên ổ bánh. Tôi nhớ cái bánh rau câu đó vì với tôi, lúc đó, nó rất lớn và rất đẹp, rất thần kỳ. Mẹ dạy tôi cắt từng con chữ bằng rau câu màu trắng,  sắp ngược cho ngay ngắn vào cái khuôn tròn, rồi Mẹ đổ từ từ rau câu trong vào để những con chữ không bị xê dịch. Sau đó là nhiều loại rau câu có nhiều màu để tạo vân.Tôi nhớ mẹ dùng sữa để làm màu trắng, màu nâu đen của cà phê, màu xanh của lá dứa.


Khi Mẹ úp ngược ổ rau câu ra dĩa, tôi thấy tên mình và những con số nổi trên nền bánh thật đẹp. Có một con chữ hay số nào đó bị lệch một chút, nhưng có hề gì. Với tôi, ổ bánh đó vẫn đẹp nhất, ấn tượng nhất, chắc là vì tôi được làm cùng Mẹ cái bánh để mừng ngày sinh của mình.


Giờ thì với nhiều kỷ thuật mới và đa dạng người ta làm ra những ổ rau câu đẹp như những bức tranh. Mỗi khi dạo quanh hàng bánh, nhìn thấy những ổ rau câu nhiều màu sắc tinh tế đó, tôi vẫn cứ nhớ ổ rau câu Sinh Nhật ngày nào. Nhớ những con chữ màu trắng dễ gãy, nhớ không gian vắng và hơi tối trong căn nhà của hai Mẹ con.


Từ khi nào, Mẹ đã không còn làm bánh vào Sinh nhật của tôi nữa?






 

Ký Ức 11 - Bài học thứ hai

Năm tuổi, tôi vào lớp một.
Trẻ nhất trong lớp. Thời đó rất nhiều trẻ con đi học trễ, vì không có người lớn đưa đi học, hay hồi xưa người ta nghĩ từ từ rồi học cũng được hay sao đó. Tôi học chung với mấy chị lớn lắm, tám hay mười tuổi gì đó. Ngưỡng mộ mấy chị lắm vì mấy chị biết nhiều, làm được nhiều thứ hơn mình. Hay đơn giản hơn người ta lớn hơn mình thì tự dưng nể nang thôi.

Tôi học thấy dễ dàng, không thấy có gì quá khó hay không hiểu được hết. Một hôm cô cho mấy bài toán cộng trừ rồi đi lên phòng Giáo viên họp. Tôi làm bài xong, trong đó có một bài là 5–3 = ?
Tôi làm 5-3 = 2
Chị lớp trưởng, à quên kể, chị lớp trưởng là một trong các chị lớn đó, nhìn qua thấy bảo: “Mấy bài kia mày làm đúng rồi, bài này sai. 5-3 = 8 mới đúng!”

Tôi nghĩ chị lớn vậy chắc là giỏi hơn mình, bèn sửa lại theo ý chị dù lúc đó thấy kỳ lạ, trừ mà sao đáp số lại nhiều hơn số bị trừ(!?) Đám bạn học không hiểu sao cũng rủ rê nhau bôi kết quả mình đã làm, sửa lại cho bằng tám hết.
Cô đi họp về, chấm bài làm, có rất nhiều bạn làm sai bài đó, có dấu bôi xóa, bằng chứngcủa chép bài lẫn nhau. Cô bèn gọi các bạn làm sai và có dấu bôi sửa, hơn phân nửa lớp, xếp hàng rồng rắn, lần lượt từng em nhận hai khẻ tay bằng thước bảng.

Hai khẻ tay đó đau thiệt nha. Mà tức nữa! Vì mình làm đúng mà nghe lời người khác làm chi!
Từ đó tôi chưa hề xem bài người khác thêm một lần nào nữa, trong suốt quãng đời học sinh của mình.

Năm tuổi tôi đã học được thêm một bài học nữa.
Không tin vào ai khác, chỉ tin chính mình mà thôi.

13 tháng 6, 2018

Tay Trong Tay - Câu Chuyện 2


"Có những khoảnh khắc, không là gì với ai đó, nhưng là cả một kho tàng với một người."


Cô lại ngồi trước máy tính. Cái màn hình 23 inch thật rộng để cô đỡ mỏi mắt khi phải làm thêm việc ở nhà đang ở chế độ Screensaver. Anh đang nhìn cô với đôi mắt thật trong trẻo và nụ cười thật tươi. Dù tấm ảnh quá quen thuộc với cô, dù từng chi tiết trên khuôn mặt anh cô đều thuộc nằm lòng, cô cứ phải dán mắt vào khuôn mặt đó.


1. Ba năm trước, vào một ngày…

Một ngày như mọi ngày, cô cứ ngỡ như thế khi cô uể oải dậy vào buổi sáng sau một đêm thức thật khuya với bản báo cáo cuối tháng phải làm cho xong. Một ngày như mọi ngày khi cô trải qua một ngày dài họp với nhóm, rồi họp báo cáo với sếp, một cái hẹn với Agency lúc bốn giờ chiều.
Một ngày chỉ không như mọi ngày khi nhỏ bạn thân từ thời Trung học gọi điện rủ tối đi xem một chương trình sân khấu. Nhận lời đi cùng chỉ để làm bạn vui dù thật lòng cô chỉ muốn chạy vội về nhà vì quá mệt.

Một Gala kỷ niệm, một chương trình với nhiều tiết mục, nhiều tiểu phẩm… một đêm diễn khá ấn tượng cho một người ít đi xem trực tiếp tại sân khấu như cô. Cô không thích đám đông, cô thường nằm dài trên giường nghiền ngẫm những quyển sách ưa thích hay xem film hành động trên cái tab nhỏ gọn 10 inch trước khi chìm vào giấc ngủ. Cô bạn có vé mời từ Agency đang tài trợ cho chương trình đó nên chỗ ngồi rất tôt, từ hàng ghế thứ hai cô có thể thấy rất rõ khuôn mặt, nét diễn của từng người diễn viên.

Những câu chuyện, những số phận, vui có buồn có cứ trôi qua trên sân khấu. Rồi một cậu thiếu niên xuất hiện. Cậu ấy ốm nhỏ, yếu đuối có khuôn mặt thanh tú nhưng lúc nào cũng buồn, đầy cô đơn. Khi bị đánh, bị cư xử bất công, bị lường gạt, cái thân hình nhỏ bé ấy co rúm lại, đôi tay gày guộc giơ lên cố chống đỡ những nghiệt ngã cuộc đời, đôi mắt đỏ ướt nước mắt của cậu luôn nhìn xuống đầy chịu đựng. Hình ảnh cậu đứng lặng lẽ ở một góc sân khấu rơi những giọt đau buồn như mũi tên xuyên thẳng qua tim cô.

Một ngày đã không như mọi ngày, cô trằn trọc cho một giấc ngủ không về với một vai diễn sân khấu, với người diễn viên cô không biết tên.


2. Một năm trước...
Một ngày đã không như mọi ngày khi cô lặng lẽ ôm cái hộp đựng chiếc áo sơ mi, kết quả của bao ngày suy nghĩ, rồi tìm kiếm cái thứ mà cô tạm cho là coi được nhất, có thể xem là quà, đứng nhìn anh từ một góc hành lang bên ngoài sân khấu. Anh đang trong vòng vây của người hâm mộ, của hoa, của quà tặng, của cả đồ ăn thức uống người ta mang tặng…

Cô chợt nhớ ngày đầu tiên nhìn thấy anh, rồi những tháng ngày sau đó, cô lục tìm mọi thông tin về anh trên báo chí, youtube, facebook. Một diễn viên trẻ vừa nổi tiếng được nhiều lời khen từ giới showbig, tài năng, thành công nhờ đam mê và không có scandal nào. Giờ thì cô đã xem hết mọi clip có anh trên internet, những vở có anh diễn, những film có anh đóng.
Cô không biết chính xác, là vào một ngày như mọi ngày bình thường nào đó, cô đã trở thành một trong vô vàn người hâm mộ anh.
Anh đang chụp hình với ai đó, anh nghiêng đầu về phía cô gái cười thật gần gũi, cô muốn bước tới, muốn chụm đầu vào anh trong một cái cười thật đáng yêu, thật hạnh phúc như cô gái đó, mà sao ngại ngùng thế này!


3. Một ngày không biết đã bao lâu...
Một ngày đã không như mọi ngày, khi ngày ấy chứa nhiều cảm xúc của khoảnh khắc mà cô muốn nó cứ kéo dài mãi.

Nhờ một người bạn, cô tìm thấy anh trong hậu đài trước giờ diễn. Dưới ánh đèn rất nhẹ của một góc hậu đài, anh mặc sơ mi màu xanh và quần jean, trông thật thư sinh. Anh mỉm cười khi nhìn thấy cô, rồi anh bước về phía cô với cái dáng đi cô đã quen.

Khi anh đến gần cô nhận ra anh đã trang điểm xong, khuôn mặt đã phủ một lớp phấn nhẹ, môi có một lớp son mỏng hơi hồng. Anh đến bên cô, mang theo nụ cười vẫn làm cô mê mụ, đôi mắt trong veo như trẻ thơ kéo dài ra trong nụ cười lấp lánh hai đốm sáng phản chiếu ngọn đèn nhỏ từ hành lang phía sau cô. Tim cô đang đập dồn dập hay là quên đập trong khoảnh khắc đó, cô chẳng còn nhận ra.

Cô lóng ngóng đưa cho anh túi đồ đựng những thứ linh tinh mà cô nghĩ anh cần. Cô đã không còn là một người lạ với anh, anh đã kết bạn với cô, thi thoảng cô inbox hỏi thăm anh vào những giờ mà cô chắc là không làm phiền, hay không làm mất giấc ngủ hiếm hoi của anh. Thật ra cô rất hiếm khi nhắn tin cho anh, ít xin chụp hình cùng anh. Rất nhiều lần cô chỉ đứng lặng lẽ một góc nào đó bên ngoài sân khấu hay phim trường nhìn anh từ xa, xót xa thấy anh bơ phờ, hốc hác hay đầy mồ hôi…

Anh đưa tay đón cái túi từ cô, hàng mi dài hạ xuống khi anh hơi cúi nhìn cái túi làm cô nín thở. Ánh sáng yếu nhưng với khoảng cách gần như thế này cô nhìn thấy anh thật rõ, từng đường nét trên khuôn mặt anh hoàn hảo, từ sóng mũi thẳng tới cái góc hàm mảnh cắt vụn trái tim người đối diện.

Anh hơi nhướng đôi mày dài rất đẹp khi ngước lên cười với cô. Cô cười với anh. Có ai không cười với anh trong những lúc gặp anh không, cô tự hỏi khi thấy mình cũng đang cười theo nụ cười và ánh mắt ma thuật của anh.
-    Chỉ ít đồ dùng lặt vặt… thôi anh à.
Cô có chút ngượng ngùng, rồi nói thêm.
-    Em nghĩ là anh cần… một lúc nào đó.
Anh lại cười trong khi cô thầm trách mình thiệt không có câu nào hay hơn sao.
-    Cám ơn em nhiều nha.

Rồi anh cứ treo nụ cười dễ mến và ánh mắt như trẻ con đó trên khuôn mặt quá gần với cô, làm cô không còn nhớ mình như thế nào nữa. Chắc là cười ngô nghê như một con ngốc. Ở công ty là sếp của người ta, còn ở đây, trước mặt anh, em chỉ là một con nhỏ không nói được tròn câu.

Cô đoán mình phải chào anh đi thôi, nhưng chân còn chưa muốn rời. Cô muốn nói thêm gì đó, mà cũng không biết nói gì. Anh chắc cũng vậy. Có gì để nói chứ, cô cũng chỉ là một trong muôn vàn người hâm mộ anh. Với anh, cô biết, cô chỉ là một avatar đã từng gặp ngoài đời, một người hâm mộ hay xem anh diễn, quý anh nên hay tặng quà cho anh, có khi anh chẳng còn nhớ là cô đã đưa cho anh những gì trong những chiếc túi ấy!

Bỗng dưng ngọn đèn vàng tắt, cái góc cô đứng tối om, trong khoảnh khắc cô không nhìn thấy gì ngoài một màn đen sẫm đặc quánh. Giật mình cô bật ra một âm thanh sợ hãi.
-    Ahhh.
-    Tới giờ diễn rồi. Đi lối này nè.
-    Chết rồi, tối quá em không thấy gì hết.
Cô cảm thấy anh cười trong bóng tối.
-    Để anh đưa em ra.

Có một bàn tay ấm, hơi xương chạm vào rồi nắm lấy tay cô. Cô ngoan ngoãn đi theo cái bàn tay ấy qua một đoạn hành lang không dài lắm, có một lúc cô nhìn thấy có chút ánh sáng bên trái, cô lờ mờ thấy sân khấu đã bài trí xong, chuẩn bị cho cảnh đầu tiên.
Bình tâm chút, cô hình dung ra ngay cái bàn tay với những ngón dài thanh mảnh cô vẫn thấy trên sân khấu giờ đang nắm lấy tay cô. Bước như trong mộng du, cô đi theo cái bóng có bàn tay ấm áp phía trước, lòng thầm mong cái hành lang đó cứ tối, cứ dài mãi.

Lại một đêm không ngủ, cái lành lang đó, cái không gian tối đó, cái bàn tay mỏng mảnh nhưng mạnh mẽ ấm áp đó, sẽ còn bên cô, còn trong cô rất lâu.

Dù cô biết, chủ nhân của bàn tay ấy, có khi đã quên mất cô ngay sau khi anh trở vào hậu đài.

Có những khoảnh khắc, không là gì với ai đó, nhưng là cả một kho tàng với một người.
 …


Cô chạm vào anh, cảm nhận cái ấm áp của màn hình đang hoạt động sau nụ cười của anh.
Lại một ngày như mọi ngày, hãy bên em khi em làm việc nhé anh!

12 tháng 6, 2018

Ký Ức 10 - Đi học Mẫu Giáo

Những năm tháng một mình của một thời nhóc tì của tôi cứ thế mà trôi.
Cứ thế tôi chờ Mẹ tôi. Mẹ tôi thì chẳng biết cho tôi vào đâu, thủa đó làm gì có nhiều trường Mẫu giáo như bây giờ.  Tôi cứ phải lang thang ở đâu gần đó gần Mẹ. Không ai phiền vì tôi chẳng la hét chẳng làm phiền ai cả. Dường như tôi đã biết cách chơi một mình từ rất nhỏ.

Có lần tôi nhớ tôi theo Mẹ vào lớp Mẹ đang dạy. Tôi sẽ ngồi đâu đó và chơi một mình như mọi khi. Bất chợt tôi nghe có tiếng nhạc nào đó trong tôi, tôi muốn quơ tay, muốn chuyển động theo tiếng nhạc thôi thúc trong tôi. Vậy là tôi bước ra giữa lớp… và múa.

Mẹ không nói gì.
Các chị học trò của Mẹ thì vui thích.

Ngày hôm đó vẫn in đậm trong ký ức con nít của tôi, không biết vì lẽ gì. Vì cái cảm xúc âm nhạc nào đó, hay vì sợ bị la rầy mà vẫn làm, hay vì ánh mắt nụ cười khuyến khích của các chị?

Rồi vào năm được năm tuổi tôi cũng được Mẹ cho đi học Mẫu giáo.
Trường Mẫu giáo đó không giống trường Mẫu giáo bây giờ, mà giống một trường Tiểu học hơn. Cũng hai hàng bàn ghế, có bảng ở trên, không có đồ chơi hay đồ dùng gì có màu sắc rực rỡ tươi vui phù hợp với trẻ con cả. Trong ký ức của tôi, cái lớp Mẫu giáo đó giống hệt mấy lớp học của trường Tiểu học Mẹ tôi dạy.

Học được hai ngày. Ngày thứ ba, buổi sáng vì lý do gì đó không còn nhớ nữa tôi chưa được ăn sáng. Vì hai trường gần nhau nên Mẹ nhờ một chị học sinh của Mẹ mang cho tôi ổ bánh mì.
Chị đến cửa sổ lớp tôi ngoắc ngoắc, rồi giơ ổ bánh mì lên ra dấu. Tôi biết chị đến để đưa bánh mì cho tôi. Ngại bước ra cửa lớp rất xa từ chỗ tôi ngồi, tôi bước lên băng ghế, bước ba bước sau lưng hai bạn ngồi cùng bàn là đến được cửa sổ để lấy bánh mì. Vậy thôi, rồi chị đi.
Cô giáo đi xuống chỗ tôi ngồi, ký vào đầu tôi một cái đau điếng rồi đi lên.
Tôi chẳng hiểu vì sao bị ký đầu.

Khi về nhà tôi kể cho Mẹ câu chuyện trên lớp, Mẹ không nói gì.
Hôm sau, Mẹ cho tôi vào thẳng lớp một trường của Mẹ dạy.

Vậy là kết thúc sự nghiệp học Mẫu giáo của tôi.

Ký Ức 9 - Đi Chợ

Hồi tôi còn nhỏ, ai cũng nói là tôi lanh lợi thông minh lắm. Mẹ hay dắt tôi đi chợ, thật ra tôi cứ luôn theo sau mẹ tôi như cái đuôi vậy thôi.

Năm đó tôi và Mẹ đã ở một nhà khác vì Mẹ đổi Trường dạy, một căn nhà nhỏ ở cuối một hẻm nhỏ trong một con hẻm lớn hơn. Nhà ở gần chợ, cách có một ngã ba và một ngã tư thôi, nên một ngày kia Mẹ cho tôi đi chợ một mình.


Tôi chưa biết chữ, nhưng Mẹ ghi giấy những thứ cần mua, tôi cứ cầm tiền cầm giấy ra chợ đưa cho người bán. Mẹ chỉ những người bán cá, thịt, rau, tạp hóa Mẹ hay mua, rồi dặn mua thịt hay cá cần nhiều tiền hơn, mua trước để lấy tiền thồi rồi mới mua tới rau cải. Hồi nhỏ ở chỗ tôi ở tiền dư trả lại không gọi là tiến thối lại, mà là tiền thồi. Giờ không biết có còn gọi vậy không. 


Cứ vậy mà tôi đi chợ, không mất đồng nào, không thiếu thứ gì, còn mua được đồ ngon và rẻ nữa. Chắc vì bé gái dễ thương.
Chắc nhờ vậy mà giờ tôi không sợ mua bán, không sợ người lạ. 


Tôi đã bắt đầu việc tìm nguồn hàng giá rẻ chất lượng cao từ lúc rất trẻ!

Chạm vào trái tim



Một tình thương...

Tuần này có cơ hội đến gần hơn cái trái tim nhỏ, sẫm màu và quá nhiều cảm xúc đến ám ảnh.

Nhìn ngắm, hít thở trong không gian của trái tim ấy, lắng nghe những câu chuyện từ quá khứ đến hiện tại, đầy màu sắc với những nhịp đập buồn vui và cũng đầy gian nan.

Một trái tim chạm vào một trái tim, gần gũi như máu thịt.
Có thương, có yêu, có không vừa lòng,... nhưng vẫn là một tình thương ruột rà, không sao để xuống được.