20 tháng 1, 2019

Tạm biệt 2018 - Tạm biệt nhiều thứ tôi yêu!

Năm 2018 đã qua...
Như mọi khi, một năm mới bắt đầu luôn làm người ta giật mình.
Thời gian qua nhanh quá!
Ô! Mình chưa làm được gì!
Cái gì đẹp nhất cũng qua rồi!
Tôi muốn giữ lại khoảng  thời gian đẹp đẽ đó...
Vô số cảm xúc trong cái khoảnh khắc một năm vừa qua và một năm khác đã tới.

Vậy đó, và mình đón năm mới còn thêm vài mất mát. Những thứ thật xưa cũ, nặng đầy tình thương đằng sau cánh cửa có tên Quá Khứ, lại biến mất.
Dù là vật vô tri, đã cũ, không dùng được, nhưng sao mà tiếc nuối!

Thời gian đến rồi đi cũng mang đến những điều tích cực lắm.
Có những thứ như rác, như cỏ dại quấn quanh chân trên con đường mỏi mệt, chỉ làm người ta thấy phiền, đôi khi bực tức và lắm khi còn làm đau kẻ lữ hành, nên rũ bỏ được thì thấy mừng lắm. Thời gian góp phần không nhỏ trong  nhiệm vụ cuốn trôi, dọn bớt đi những phiền não.

Năm 2018, chẳng có gì nổi bật, được xem là Năm an dưỡng sau một năm tích cực nhiều dấu ấn của 2017.
Năm 2018, Một năm không không di chuyển nhiều, loanh quanh vài tỉnh gần cho đỡ cuồng chân, một biển, một vùng cao, Gò Công, hai chuyến Cần Thơ và một chuyến Miền Núi Trung Quốc là hết rồi.


Không có gì mới, càng không có gì nhiều, viết cho nhẹ lòng.

3 tháng 1, 2019

Năm Mới Cảm Xúc Cũ

Nhân xem một hình cũ, chợt có nhiều cảm xúc quá!

Một năm mới đã tới, thời gian cứ tic tac chạy đều, bất kể nhân gian buồn vui thế nào.
Mình cũng già đi dù buồn vui thế nào...
Rồi một ngày liệu có còn nhớ mình đã trông như thế nào? Những chuyện gì đã xảy ra?

Quyển album chứa rất nhiều hình từ lúc mình 6 tháng tuổi đến lớp 11 đã biến mất, không biết vì sao. Hình bạn bè từ tiểu học, rồi trung học, rồi hình của người đã từng rất quan trọng trong khoảng thời gian đó cũng mất theo quyển album đó...Mình sợ mình sẽ quên những khuôn mặt thơ ấu đó...
Và chắc mình cũng đã quên rất nhiều thứ rồi!


Cánh hoa ngày cũ đã phai...

Tuổi thơ đã đi qua, một tuổi thơ mà mình luôn tự hào về nó, một thời khốn khó nhưng vẫn không kém hạnh phúc và cũng đầy những niềm vui.
Vẫn luôn biết là mình cô đơn, trống vắng, nhưng chuyện gì cũng làm được, luôn được cho là già trước tuổi, chơi với con trai nhiều hơn con gái, luôn là người bảo vệ bạn bè trước những nỗi sợ hãi trẻ con như rắn rít, chó dữ hay ma cỏ.

Lớp Chín, mình đã có một tập nhật ký dày ghi những cảm xúc linh tinh tuổi học trò rồi.
Lận lưng vài bài hát tự sáng tác, vài bài tự viết lời trên nền nhạc Hoa hay Nga.
Và bắt đầu thuộc thơ của rất nhiều tác giả, mỗi tác giả thuộc khoảng 5-7 bài mình thích.
Sách thì đọc hết tủ sách trong nhà, từ văn học trước 1975 với truyện dài Nguyễn Thị Hoàng, Lệ Hằng, Duyên Anh, sách Phật Giáo, triết học đọc hết.

Cấp 3 thì thuộc thơ, viết nhạc, sưu tầm thơ và cũng tự viết cho những cảm xúc riêng mình. Rồi bắt đầu đọc sách của thời đó như Ruồi Trâu, Thép đã tôi thế đấy, Anna Karenina, đọc Lỗ tấn, Sekhốp, Victo Hugo... Cả Ngàn Lẻ Môt Đêm, Chuyện Cổ Andersen.

Sách theo mình suốt một thời thơ ấu, trí tuệ của những tiền nhân lỗi lạc khai sáng cho mình rất nhiều, làm phát triển cái trí tưởng tượng đã vốn cũng kha khá vì cứ phải chơi một mình. Mà chắc cũng vì đọc sách nhiều nên mình trở nên mơ mộng quá chăng!?

Nhớ mấy cũng phải để lại, và đôi khi còn phải quên đi nữa.