Một ngày bắt đầu... rồi một ngày kết thúc.
Bắt đầu, những dấu ... đầy hứa hẹn, rồi kết thúc chỉ còn là một dấu tròn xoe, cụt ngủn đơn độc.
Mười hai năm có đủ dài trong một đời người, để không còn tiếc nuối?
Hay sẽ là bao nhiêu lần mười hai năm ?
Một cái chết đã biết trước đâu sẽ là không đau.
Cứ tưởng quá bình thường, cứ tưởng đã quen với mất mát và dần vô cảm.
Sao vẫn đau đến vậy?!
Không thích nghe những câu chuyện cũ, bởi chẳng có điều gì mới, trừ nỗi buồn, vẫn y thinh, trọn vẹn.
Đêm nay... nỗi đau như không khí, như màn đêm.
...
There are things I regret
That you can't forgive you can't forget
There's a gift that you sent
You sent it my way
So take this night and wrap it
Around me like a sheet
I know I'm not forgiven
...