Một bài thơ, những cảm xúc kỳ lạ...
Vào Quán Café
Anh đưa em vào đây
Cái khoảng không nhỏ bé và mịt mù khói thuốc
Cái khoảng không thật gần cho những đời xa cách
Cho anh và em.
Những nốt nhạc diệu kỳ
chảy tràn vào không gian, vào tâm hồn
thành niềm vui, thành nỗi buồn
của mỗi ai đang có
Những nốt nhạc diệu kỳ
dắt chúng mình đi xa...
Thôi đi xa nghe anh
Bởi em cũng sợ những gì đang tới
Anh đưa em vào đây
Như một lần tự chối bỏ mình
Như một lần lên thuyền xa khơi
Để rồi, mỗi lần về lại
Vẫn là mình, hồ như, lạc lõng
cô đơn hơn, tội nghiệp hơn
Anh đã sợ tất cả
Những mắt nhìn gai nhọn
Những lời nói khen chê
Em như đang thấy ta dắt nhau qua những thác ghềnh của cuộc đời khắc nghiệt.
Tình yêu bỗng thành bản án cho nhau.
Anh đưa em vào đây
Để trốn và để tìm
Để nhớ và để quên
Để thấy cuộc đời phù vân như khói thuốc
Anh là ai và Em là ai?
Anh đưa em vào đây
Như một lần dìu nhau đi trốn...