Khi còn làm cho ICI, trong một chương
trình huấn luyện nội bộ, tụi mình được chơi một game. HÃy hình dung bạn phải
rời đi đâu đó và chỉ mang được 5 vật dụng thì bạn sẽ mang những thứ nào. Trong
5 thứ đó mình đã chọn điện thoại.
Thời đó, những năm đầu 2000, những
điện thoại như 3210 Nokia tung đảo thị trường, nhưng điện thoại chưa có 3G, chỉ
đơn thuần là kết nối. Điện thoại với mình là bạn bè, là người thân, là cả công
việc. Bởi bất kỳ ở đâu, với điện thoại là mình có thể làm việc hay “gặp gỡ”
những người mình muốn gặp rồi.
Giờ thì, ở năm 2017, điện thoại làm thêm
được quá nhiều thứ mà lại gọn nhẹ. Vừa phục vụ công việc như một máy tính, lại
phục vụ ngon ơ mấy mục giải trí,youtube, movies xem thoả thích, lại còn là một
máy chụp hình dễ tính và luôn có sẵn để bắt được bất kỳ khoảnh khắc nào trong
cuộc đời. Thêm kết nối mạng xã hội, luôn biết bạn bè và thiên hạ đâu đó đang
làm gì, có gì…
Không nghi ngờ gì, điện thoại với
những tiện ích đa dạng cho người dùng, là một siêu phẩm, không thể thiếu trong
cuộc sống này.
Điện thoại ngon tới nổi nếu không có
điện thoại chắc cuộc đời sẽ buồn chán lắm. Người ta dần nghiện điện thoại. Mọi
nơi, mọi lúc…
Điện thoại phát huy quyền lực mạnh
tới nỗi những nơi không nên dùng điện thoại người cũng dùng. Phòng họp, hội
thảo, giảng đường, trường học, nhà hát hay cả bên bàn ăn. Lớp trẻ bây giờ ngồi
học, nhưng đọc và nhắn tin trả lời. Mình thấy tiếc cho tiền bạc và thời gian
trôi qua hoài phí khi người ta đã trả tiền và thời gian cho những sự kiện như
vây nhưng lại dành cho một việc khác.
Hình ảnh nhũng nhóm bạn, những gia
đình nhiều thế hệ, thậm chí những cặp tình nhân trong những quán café luôn có
một PDA để cúi mặt vào đó.
Chắc là có vấn đề không hề nhỏ với
mình khi dị ứng với những hình ảnh đó. Trừ những việc phải dùng điện thoại như
tìm một thông tin, xem lịch hẹn,… thì mình không bao giờ muốn dùng điện thoại
khi đang ở cùng bạn bè hay người thân của mình. Thậm chí tiếng nhạc của những
cuộc gọi đến cũng làm mình khó chịu.
Cái không gian, thời gian mình ngồi
bên người thân, hay những người mà mình muốn gặp thật quý giá, nhất là trong
thời đại mà ai cũng bận rộn với quá nhiều thứ đa đoan, thì những phút giây bên
nhau thật hiếm hoi và đáng trân quý.
Điện thoại cũng giúp người ta không
còn thời gian chết. Chuyến bay hoãn, chờ ở ngân hàng hay chờ đợi một ai đó. Người
ta dễ dàng lướtweb, xem facebook, xem báo…
Những điều mà điện thoại làm được
dường như quá tuyệt vời, phù hợp cho thời đại thông tin bùng nổ và lan truyền
với tốc độ ánh sáng như bây giờ.
Nhưng không hiểu sao mình vẫn thấy
tiếc những khoảng lặng khi phải chờ đợi, thay vì lấy điện thoại ra nhìn vào đó,
nhìn vào thế giới trong đó…
Chờ đợi… là cơ hội để sắp xếp công
việc, suy nghĩ sâu hơn về một điều gì đó mà những công việc tức thời làm mình phải
bỏ qua.
Chờ đợi… cũng
là lúc nhìn ngó cái khảong không bé hơn, nhưng gần với mình hơn. Những nhân
viên, những khách hàng, những trang phục, những biểu cảm, những câu chuyện.
Mình mất dần cơ hội nhìn ngắm một ai đó và hình dung cuộc sống của họ đằng sau dáng vẻ đó. Những câu hỏi như họ có vui không, có hạnh phúc không, họ làm nghề gì, gia đình riêng của họ thế nào, có con chưa, … và đủ thứ liên quan quanh một khuôn mặt mà mình có thể nghĩ ra.
Mình mất dần cơ hội nhìn ngắm một ai đó và hình dung cuộc sống của họ đằng sau dáng vẻ đó. Những câu hỏi như họ có vui không, có hạnh phúc không, họ làm nghề gì, gia đình riêng của họ thế nào, có con chưa, … và đủ thứ liên quan quanh một khuôn mặt mà mình có thể nghĩ ra.
Chờ đợi… cho
mình cơ hội nhìn ngó thế giới kỳ diệu xung quanh. Một góc phố trong buổi trưa
nắng gắt hay một cơn mưa bất chợt cũng đủ đẹp để cho mình săm soi.
Chờ đợi… cũng
là cơ hội nhìn vào nội tâm của mình. Nhìn lại mình, suy ngẫm một điều gì đấy về
mình, hay một vấn đề xã hội nào đó… hay có khi chỉ là nhớ về một quyển sách vừa
đọc, một phim hay vừa xem.
Những
khoảng trống không làm gì… là những khoảng lặng thật hiếm khi người ta quá bận
rộn dường như cũng bị điện thoại dành mất rồi.
Mình cố
gắng để điện thoại không tiếm quyền trong mỗi phút giây đời mình.
Mình muốn nhìn
vào mắt những người thân thiết khi chuyện trò cùng nhau chứ không không cứ nhìn
mãi vào một PDA nào đó trong những thời gian ít ỏi dành cho nhau.
Mình muốn
có nhiều khoảng lặng hơn cho chính mình.
Mỗi khi
vói tay lấy điện thoại, mình phải biết
chắc là mình thật sự cần tới nó, trong khoảnh khắc đó, trong không gian đó.
Mỗi khi
dùng điện thoại, mình phải biết chắc là mình đang không bỏ phí một phút giây
nào bên cạnh những người mà mình thật khó để được có nhau trong cuộc đời này.