Có một người bạn nghỉ hưu ở tuổi 48.
Bạn ấy đã từng giữ những chức vụ cao trong các cty lớn, từng đi nước ngoài thường xuyên nhưng vì chuyên làm về kỷ thuật nên không giàu. Bạn ấy để dành chút tiền và một ngày đẹp trời bạn ấy quyết định không đi làm nữa.
Dù có chút lo lắng về vấn đề tài chính của bạn ấy, nhưng thực lòng mình ủng hộ quyết định đó. Thực ra, việc đó đến sớm hay muộn cách nhau chỉ vài năm thôi. Nhưng cái hạnh phúc được thong dong, được chọn lựa làm những việc mình thích thì không gì có thể đánh đổi được.
Nghỉ không đi làm, không có nghĩa là không có việc gì làm.
Mỗi ngày trôi qua cũng đều bận rộn, có điều mình được lựa chọn những thứ mình thích làm. Đọc sách, học thứ gì đó mới, nghiên cứu những thứ mà mình chưa từng làm, thêm những công việc linh tinh cần thiết cho đời sống... ngày đi qua vẫn rất vội.
Sống giản đơn chắc là không quá khó. Mình sẵn lòng đổi một cuộc sống đầy tiện nghi để được đơn giản như thế.
Có thể ngồi lặng thinh ngắm những hoàng hôn mỗi chiều, có thể thong thả đọc những quyển sách mình thích mà không bị những tiếng chuông điện thoại cắt dòng suy nghĩ. Có thể nhìn vào sâu thẳm đâu đó trong tâm hồn mình, lặng lẽ dừng lại bên dòng trôi vô thường ấy, thực lòng là một ước ao, là một hạnh phúc.
Cho tôi được sống hoàng hôn của chính mình, như thế!
Hoàng hôn ở Núi Sam - Châu đốc