Đêm.
Vẫn mưa… nhưng cơn mưa nặng hạt lúc chiều chỉ còn lại những giọt mưa thật nhỏ, không đủ làm ướt áo.
Công viên dưới nhà mơ mộng, lung linh dưới những ánh đèn màu rực rỡ… Công viên viên quen thuộc bỗng chợt lạ lẫm. Những hàng cây như cô đơn trong một không gian sũng nước, và không có một tiếng người nào.
“Ta Có Hẹn Với Tháng Năm”, bài hát ngẫu nhiên nghe được trong một lúc bất ngờ, lời ca như nhắc nhớ những kỷ niệm nào đó thật gần thật thân thương qua giọng ca đầy tự sự của Nguyên Hà.
Đeo tai nghe để tiếng hát ấy cứ vang lên trong từng bước chân, như hành trang đi vào đêm mưa trong tiếng gió hú khi gần khi xa, khi thật khẽ như thầm thì, khi ầm ào như giận dỗi…
“… Tình yêu hãy giữ yên đây trong vòng tay ta như thế
Vì có em
Đời ấm êm…”
Ngước mặt đón những hạt mưa bé nhỏ, để những cơn gió mơn man, thổi những đọt tóc nhỏ chạm vào má,
“… Mình có nhau như ngày xưa đã từng...”,
nỗi nhớ sao quá mênh mông, những không gian xưa, những âu yếm đã cũ.
Chưa bao giờ một bài hát, một không gian mưa đêm hòa quyện cùng nhau lại đẹp đến thế.
Bầu trời đêm dù mưa vẫn không quá tối, nền trời xanh thẫm vẫn hiện rõ những dải mây trắng lang thang đây đó, những cao ốc rực ánh đèn xa xa, cả những hàng cây lặng thinh đó, mọi cảnh vật đều lấp lánh qua đôi kính lấm tấm mưa, chợt nhận ra
không chỉ tình yêu đẹp lộng lẫy, mà nỗi đau...
cũng tráng lệ vô cùng.