Mấy hôm nay mưa suốt ngày, một tháng Chín mà có tới 4 cơn siêu bão trên cái trái đất nhỏ bé này.
Tâm trạng cũng u ám như thời tiết vậy.
Vừa đọc gần hết quyển Thiện - Ác và Smartphone trong một chiều cuối tuần trước khi cafe với bạn, tăng thêm phần tăm tối trong lòng.
Khi mà lòng có nhiều điều nặng trĩu, làm sao cho vơi!?
Một tháng Chín có buồn có vui trong cái lịch Bách Niên đời mình.
Tháng Chín một năm cũ, hay hiện tại,... đều luôn nhắc một câu hỏi: "Liệu có tình thương thật không?" Một tình thương thuần, không có chút lợi dụng nào.
Có người sẵn sàn "được"... bị lợi dụng, để có được ai đó bên cạnh. Sao mà đau lòng quá, tổn thương quá cho lòng tự trọng, tự tôn. Người ta cô đơn đến nỗi tự trọng không còn cần thiết nữa rồi!
Dâng hiến tình thương, và nhận lại là nỗi đau của tổn thương không đo đếm được, cứ như Xuân Hạ Thu Đông, phải chăng, tình thương là thế đó!?
Nghe lại một bài đã từng rất thích "Cho đến Cuối Cuộc Đời", nhạc Trúc Hồ, Quốc Khanh và Hồ Hoàng Yến trình bày.
Những lời hứa hẹn ve vuốt chút yếu đuối ngày mưa.