23 tháng 12, 2018

Well Done, Tôi Ơi!

Một ngày nọ có người nói " You are dying!"

Thiệt tình có thể hiểu tại sao người ta nói như thế!

Không kiếm tiền, với vài người, hay nhiều người, có nghĩa là mình đang chết dần, và thậm chí là đã chết rồi!

Làm cũng có chút băn khoăn... có phải mình thật đã tàn, đã sắp chết khi dừng lại không!? Hay đúng ý người ta chắc là mình chỉ còn là "sống mòn" khi dừng lại!

Cái thanh thản bình lặng khi ngắm nhìn hoàng hôn hay cảm giác hạnh phúc lạ kỳ khi xem một tuyệt tác... chắc người ta không hiểu được, nên chuyện từ bỏ những danh xưng, tiền tài cùng những xa hoa - thường là mục đích của nhiều người - trở nên khó hiểu.


Thanh thản ngắm trăng lên hay hoàng hôn xuống, làm những chuyện vặt không ra tiền hay đơn giản là nấu những bữa ăn ngon cho những người gần gũi .... thật ra có rất nhiều niềm vui.
Điều tuyệt nhất là biết mình muốn gì và làm được điều mình muốn!

Nghe thật đơn giản, phải không? Và cũng đơn giản như thế, mình sẽ chọn con đường ấy, kiểu chết ấy để bước vào hoàng hôn của đời mình.

Đã từ lâu, mưa bão không còn vào tới một tâm hồn đã bình lặng, an yên khi mình có được điều mình cần.
Hôm nay, một lần nữa, cảm giác nhẹ nhõm như khi bỏ được hạt cát ra khỏi giày, để nhẹ bước trên con đường mình chọn lại đến, thật rõ như cầm nắm, đong đếm được.
Chỉ là những hạt cát tầm thường cỏn con, những con người xa lạ lướt qua nhau, không để lại cảm xúc gì...

Cuối cùng thì mình cũng biết chắc là mình làm đúng rồi!

Well done, tôi ơi!

*** Để nhớ một ngày
       Gió đã thổi và mây đã bay...

15 tháng 12, 2018

Thời gian





Xưa nghe Chuyện Tình Buồn*
“Năm năm rồi không gặp
Anh dặm trường mê mãi”**
Nghe xa tít mù khơi…

Em chưa hai mươi tuổi
Thương chuyện người xót xa
Năm năm dài không gặp
Tình ơi đừng bay xa !

Rồi dòng đời trôi nhanh
Thương Mười Năm Tình Cũ*
Nhớ người trong mộng đầu
Thấy tình như còn đây”**

Tàu đã rời bến rồi
Người cũng bước sang sông
Hơn mười năm gặp lại
Buồn hơn cả bao giờ…

Phải chi không gặp nhau
Còn lung linh ký ức
Bóng trăng yêu ngày đó
Người đạp vỡ tan tành!
….

Bao nhiêu mùa Xuân qua
Bao nhiêu lần Đông tàn
Quay đầu chợt nhìn lại
Đã mấy lần năm năm

Người xưa nay đã già
Tình vẫn còn trẻ lâu
Bởi trong trái tim yêu
Thời gian không vào tới!

Bao nhiêu năm gặp lại
Mình nhìn nhau chới với”**
Hai mươi năm tình cũ*
Đời như giấc chiêm bao!

Yêu dấu cũ gầy hao
Vẫn bài hát năm nào
Vẫn chữ Tình ngày ấy
Trôi trên dòng thời gian…

*    tên các bài hát
**  lời các bài hát

24 tháng 2, 2009

5 tháng 12, 2018

Hương vị khoảnh khắc

Có những lúc buồn cứ muốn thời gian trôi qua thật nhanh.
Những cay đắng những muộn phiền xin qua mau như những đám mây trôi vùn vụt trong một phim quay nhanh. Bởi nặng nề quá, mệt mỏi quá.

Nhưng rồi đến một lúc nào đó, khi người ta đủ lớn, đủ chín hay đủ già, người ta sẽ nhận ra khoảnh khắc nào của đời mình cũng hay cả, cũng đáng để ta tận hưởng từng giây phút một.

Hoàng hôn hay sâu thẳm bóng đêm cũng đẹp như những bình minh rực rỡ.
Cảm xúc luôn thay đổi như mây trên bầu trời, nên cứ bình thản đón nhận, nhìn ngắm và thưởng thức... bởi đó là hương vị của đời mình.


Đừng chỉ chờ đợi những món ngon có sẵn!
Hãy luôn tự chế biến những hương vị yêu thích, những món ngon thật đẹp để cuộc
đời này thật phong phú, thật nhiều niềm vui...
và để ký ức có thật nhiều lưu giữ ngọt ngào.

4 tháng 12, 2018

Đằng sau nụ cười (2)

Chàng ấy gầy, không cao lắm, có khuôn mặt nhỏ, hơi mỏng và một nụ cười thật hiền khi mời chào:
"Cô có cần đi xe không?"
Từ chối bạn ấy vì nhà chỉ cách có vài bước chân.

Rồi...Tự dưng thấy nhói tim, rất nhiều người trẻ đang vất vả kiếm sống như thế! Chiều muộn, không biết ngày cày cấy của bạn ấy đã như thế nào...
Không hiểu sao mà không quên được chàng trai trẻ ấy! Nụ cười ấy cứ ám ảnh cùng một nỗi buồn.

Con đường mưu sinh lương thiện thật không dễ dàng, nhưng hãy không ngừng cố gắng nghe các bạn trẻ! Trời sẽ không phụ người có lòng!

Lần sau, có ai mời mà thấy dễ thương thì cũng đi một vòng cho vui.
Mình sẽ thấy vui và bạn cũng thế!