Trong Phía đông vườn địa đàng, nhân vật trung tâm là Song Sung Hun, với sự thay đổi 180 độ, trở thành một Tough guy bị vùi dập, có một tình yêu đau đớn nhiều hơn là ngọt ngào nhưng vẫn khiến người xem thèm muốn dù chỉ một giây được sống trong cảm giác yêu đương với người đàn ông này.
14 tháng 8, 2011
Phía Đông Vườn Địa Đàng
Trong Phía đông vườn địa đàng, nhân vật trung tâm là Song Sung Hun, với sự thay đổi 180 độ, trở thành một Tough guy bị vùi dập, có một tình yêu đau đớn nhiều hơn là ngọt ngào nhưng vẫn khiến người xem thèm muốn dù chỉ một giây được sống trong cảm giác yêu đương với người đàn ông này.
6 tháng 8, 2011
Những Cái Cần Gạt Nước
Cuối tuần, đọc được một bài hay nên post len blog để giữ lại.
Chỉ một sự vật rất quen thuộc, chúng ta nhìn thấy mỗi ngày đến nỗi chẳng lưu tâm, nhưng bạn Hoài Nam đã nhìn thấy một vấn đề khác, rất "người", rất thâm thuý và lạc quan.
Thật sự ngưỡng mộ bạn, ngưỡng mộ cách bạn nhìn nhận cuộc sống, cách bạn quan sát thế giới chung quanh mình để nhìn cuộc sống bằng một lăng kính rất tích cực.
Những Cái Cần Gạt Nước
Bạn đã từng lái xe trong mưa, bạn có để ý đến cái cần gạt nước không ? Trời mưa như trút nước, nước phủ mờ mặt kính, che khuất cả đường đi. May mắn thay chúng ta có những cái cần gạt nước: kiên trì và đều đặn, chúng xoá nhoà nước mưa trên kính, giúp ta nhìn thấy đường để lái xe. Thật tiện dụng tuyệt vời!
Trên chuyến xe cuộc đời, có những nỗi buồn rơi rớt, những lo âu lất phất, những cơn giận vũ bão… chúng như cơn mưa cản trở hành trình của chúng ta, làm chúng ta không thấy đường đi, mất phương hướng, hoặc chán nản dừng xe lại, tự làm mất thời gian và công sức của mình, bạn có thấy lãng phí không? Này bạn, thay vì ngồi than thân trách phận hoặc tiêu cực chờ đợi, sao bạn không thẳng tay gạt những nỗi buồn, những điều không vừa ý sang một bên để tiếp tục đi, cho dù chậm thì cũng vẫn là đang tiến tới. Một u sầu gạt bỏ là bạn sẽ được nhìn rõ hơn và xa hơn một chút, tiến xa hơn một chút trên đường đi của mình.
Dầu vậy, cũng có những niềm đau, những nỗi buồn như cơn mưa dai dẳng, khó có thể xoá nhòa trong chốc lát. Bạn phải đều đặn, đều đặn gạt bỏ chúng như… những cái cần gạt nước. Muốn vậy, bạn phải kiên trì, quyết tâm lập đi lập lại một động tác trong tư tưởng: đẩy sang phải, đẩy sang trái, cho những gì không vừa ý văng khỏi đời mình như những hạt mưa văng khỏi kính xe; hãy chiến đấu cho tương lai phía trước, để rồi những lo âu rơi rớt, những cơn giận tung toé, những phiền muộn đọng lại sẽ bị gạt bắn ra đằng sau từng phần, từng phần, và nhẹ dần đi cho tới khi mất hẳn. Quan trọng là bạn phải biết gạt bỏ chúng một cách đều đặn, kiên trì. Trời sẽ lại sáng sau cơn mưa.
Người tài xế cẩn thận, dù biết rõ công dụng của chiếc cần gạt nước, cũng không dám khinh thường trời mưa. Đường trơn, tầm nhìn giới hạn, xe không thể chạy nhanh được; bạn cũng vậy, bạn có thể gạt bỏ được những điều tiêu cực, phật lòng, buồn đau, nhưng vẫn chịu những hậu quả tổn hại của chúng. Hãy tiến lên nhưng đừng phóng nhanh, chậm rãi chú ý xem xét để được an toàn cho lần sau. Và nếu tránh được thì nên tránh từ đầu, như người lái xe khi xem thời tiết, biết trời mưa thì có thể khởi hành sớm hơn hoặc muộn đi, có thể lái xe đi vòng hướng khác để tránh cơn bão dập vùi. Đừng tự chuốc lấy những điều không vừa ý khi mình có thể tránh được. Cuộc đời còn có bao việc phải làm; nếu không thật cần thiết thì cũng chẳng nên lái xe trong mưa.
Và nếu nhỡ ra phải đi trong mưa, bạn có để ý thêm không? Trên kính xe có tới 2 cái cần gạt nước. Chúng làm việc chung với nhau thật hợp «rơ», lui tới đều đặn, song song, hỗ trợ cho nhau, để đẩy nước mưa ra ngoài. Trong cuộc đời, có những nỗi buồn, những lo âu thật khó xoá với sức của một người. Hãy cùng chia sẻ với người thân, với bè bạn: gánh nặng được san sẻ thì đôi vai sẽ bớt mỏi, đường đi sẽ bớt xa hơn, dễ đi hơn. Khi có sự đồng tâm hiệp lực thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn, niềm vui cũng sẽ lớn hơn, đủ để đánh bại những nỗi buồn lớn.
Xưa kia có một bà cụ hay ủ rũ khi nghĩ đến 2 người con ở xa : trời mưa thì bà nghĩ đến người con bán dép rơm bị ế ẩm vì không ai mua dép rơm để đi mưa; trời nắng thì bà lại nghĩ tới người con bán dù vì ai lại mua dù mùa nắng. Hàng xóm thấy vậy xúm vào khuyên bà hãy nghĩ ngược lại : trời nắng thì nghĩ tới người con bán dép rơm được đắt hàng, còn trời mưa thì nghĩ tới đứa con làm dù không đủ bán. Bà cụ nghe theo và từ đó sống thật vui vẻ. Bạn biết không, đời sống vui hay buồn nhiều khi không phải do những việc bên ngoài, mà lại tuỳ thuộc vào suy nghĩ và cách sống của chúng ta. Nhiều việc có cả mặt tốt lẫn mặt xấu, nhưng nếu nhìn mặt tốt có lẽ chúng ta sẽ sống hạnh phúc hơn, tội gì phải làm ngược lại. Những buồn khổ, lo âu, bất hạnh nhiều khi đến bất chợt như cơn mưa và ai cũng gặp phải. Dù sao trời cũng đã mưa và chúng ta phải lái «chuyến xe cuộc đời».
Hãy vui vẻ lạc quan khi nghĩ đến… «những cái cần gạt nước».
Tác giả: Hoài Nam
4 tháng 8, 2011
Khe Khẽ Chạm Ngày Xưa...
Cạnh chiếc bàn thuở ấy tuổi ngây thơ
Thổn thức gục đầu, nỗi nhớ ngác ngơ
Cho lũ sẻ ngoài sân cùng ngơ ngác...
Có thoáng ngập ngừng bóng áo ngày xưa?
Nụ cười nào e ấp mỗi ban trưa
Con mắt ai liếc, làm ai ngơ ngẩn?...
Của một ngày hè, niên học cuối, xa?
Tiếng ve hay là tiếng của tim ta
Đập rộn ràng khi nghe chuông vào lớp?...
Áo trắng bay trắng cả góc sân trường
Quay trở về với nỗi nhớ rưng rưng
Tay vuốt nhẹ sợi tơ vương ngày cũ...
Xin được một lần ghé lại trường xưa
Ba mươi năm đời đăng đẳng như vừa
Khe khẽ chạm...ngày xưa thời con gái !...
Của những ngày xanh yêu dấu thuở nào
Giọt lệ mừng, câu tương ngộ nôn nao
Nhận ra nhau tóc đã pha màu nắng...
Tay trong tay cùng khẽ chạm... ngày xưa !...
Xe đạp ơi! Thời gian và nỗi nhớ
Đã thức dậy chiếc lá vàng đâu đó
Lá của những ngày xưa cũ rất xa...
Hàng cây lặng gió buồn nghe ve hát
Chùm phượng vĩ cũng im lìm ngơ ngác
Nỗi nhớ còn đây, áo trắng về đâu?...
Dáng nhỏ năm xưa ngập ngừng ghé lại
Vết khắc trên cây qua bao dầu dãi
Vẫn âm thầm nhận lại dấu tay ai?...
Mắt bỗng cay khi về thăm trường cũ...
3 tháng 8, 2011
Hương Xa
Những vần thơ, vẫn đơn sơ vụng dại như ngày nào ... nhưng cảm xúc rất thật cho dù chỉ còn là một hương tình xa.
Hương xa
Đã có bao giờ anh nhìn lại
Một thời niên thiếu chẳng âu lo
Một thời gian khó một thời nhớ
Cả một thời anh đã ... từng yêu
Hàng cây góc phố con đường cũ
Đã mấy lần qua nhớ mấy lần
Dẫu đời có biết bao dời đổi,
cánh cổng ngày xưa đóng chặt rồi
Em vẫn đứng đó bên kỷ niệm
Khẻ khàng ... không dám gọi tên anh
Sợ bụi yêu thương làm cay mắt
Dù mắt đổi màu, mắt vẫn đau
Vẫn đau lắm, nỗi đau hoài nhớ
Dù ngày qua em cố để thờ ơ
Người đi xa đã xa cuối chân trời
Tình yêu ấy từ lâu mờ bụi phủ
Tình yêu ấy em vẫn hoài ấp ủ
Anh - dịu dàng vui tính rất thông minh
Em - mơ mộng hồn nhiên không toan tính
Chúng mình yêu như con nít trốn tìm
Anh bây giờ... em chẳng biết ra sao
Một người lạ như chưa từng gặp mặt
Em bây giờ... chẳng biết có còn em
Đời sống ấy phải khoác nhiều chiếc áo
Năm tháng đi qua, tình yêu còn mãi
đâu đó trong em, sâu thẳm linh hồn
đâu đó trong anh, phút giây chợt nhớ
dù chỉ còn là một thoáng hương xa...
3 tháng 8, 2011