4 tháng 8, 2011

Khe Khẽ Chạm Ngày Xưa...

Một mùa hè đáng nhớ kể từ khi rời mái trườngTrung học… Bạn bè từ bốn phương tụ họp lại, những nụ cười, những ôm siết vui mừng, đầy bâng khuâng vì những hoài niệm…
Cám ơn Xuân đã thay bạn bè viết nên những vần thơ - một câu chuyện cảm động của ngày về lại mái trường chứa đầy kỷ niệm của thuở ấy.

Khe Khẽ Chạm Ngày Xưa...

Bạn đã khóc khi ngồi trên chiếc ghế
Cạnh chiếc bàn thuở ấy tuổi ngây thơ
Thổn thức gục đầu, nỗi nhớ ngác ngơ
Cho lũ sẻ ngoài sân cùng ngơ ngác...

Bạn đã bước lên bậc thang ngày cũ
Có thoáng ngập ngừng bóng áo ngày xưa?
Nụ cười nào e ấp mỗi ban trưa
Con mắt ai liếc, làm ai ngơ ngẩn?...

Bạn có nghe vẳng lời chào giã biệt?
Của một ngày hè, niên học cuối, xa?
Tiếng ve hay là tiếng của tim ta
Đập rộn ràng khi nghe chuông vào lớp?...

Bạn đã bừng lên ngọt ngào ký ức?
Áo trắng bay trắng cả góc sân trường
Quay trở về với nỗi nhớ rưng rưng
Tay vuốt nhẹ sợi tơ vương ngày cũ...

Bạn đã về trong ngày dài ấp ủ
Xin được một lần ghé lại trường xưa
Ba mươi năm đời đăng đẳng như vừa
Khe khẽ chạm...ngày xưa thời con gái !...


Bạn đã về trong vòng tay thân ái
Của những ngày xanh yêu dấu thuở nào
Giọt lệ mừng, câu tương ngộ nôn nao
Nhận ra nhau tóc đã pha màu nắng...

Thôi hãy tạm quên nỗi niềm cay đắng
Tay trong tay cùng khẽ chạm... ngày xưa !...
Tháng 7, 2011
Trần Lệ Xuân


Lần nữa trái tim mình lại thổn thức vì những vần thơ của Xuân. Hồn thơ của bạn vẫn phong phú, trái tim bạn nhạy cảm vẫn không ngừng đập những nhịp yêu thương cho tất cả mọi người.
Thật hạnh phúc khi được đề tặng một bài thơ hay, tràn ngập cảm xúc như thế! Tưởng như mình đang hít thở mùi hương của kỷ niệm, được chạm tay vào cảm xúc của những ngày rất xa ấy…
Cám ơn bạn.

Đâu Đã Nhạt Phai...
Mùa hạ lùi dần theo những vòng quay
Xe đạp ơi! Thời gian và nỗi nhớ
Đã thức dậy chiếc lá vàng đâu đó
Lá của những ngày xưa cũ rất xa...
Mùa hạ tạ từ trường vắng bóng ai
Hàng cây lặng gió buồn nghe ve hát
Chùm phượng vĩ cũng im lìm ngơ ngác
Nỗi nhớ còn đây, áo trắng về đâu?...
Ba mươi năm như nước chảy qua cầu
Dáng nhỏ năm xưa ngập ngừng ghé lại
Vết khắc trên cây qua bao dầu dãi
Vẫn âm thầm nhận lại dấu tay ai?...
Mùa hạ ngày nào đâu đã nhạt phai
Mắt bỗng cay khi về thăm trường cũ...
Tháng 7, 2011
Trần Lệ Xuân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét