19 tháng 10, 2011

Xem Hotboy của Vũ Ngọc Đãng

Đã không định xem dù báo chí giới thiệu và dân mạng bình luận rôm rả bởi phim về đề tài khá nóng và nhạy cảm - đồng tính nam.





Lý do muốn xem chỉ có một là tò mò, còn các lý do để khỏi đi xem, xem ra quá áp đảo. Đã quá thất vọng với Đãng sau khi cực kỳ ngưỡng mộ với phim ngắn tốt nghiệp - Chuột - và phim truyền hình Bỗng Dưng Muốn Khóc, Đãng làm mất niềm tin với phim Ngôi Nhà Hạnh Phúc làm lại từ kịch bản của phim Hàn và phim điện ảnh Đẹp Từng Centimét. Các bình luận trên mạng thì phiến diện thô thiển đến bực mình, làm ghét lây qua phim. Xem Trai Nhảy của Lê Hoàng năm 2007 thì sau 15 phút thì chịu hết nổi, tắt. Xin không đề cập đến ý kiến của mình về phim này ở đây. Dập tắt mọi ý muốn xem một phim "nóng bỏng" như vậy dù cũng muốn xem và ủng hộ các hotboy và điện ảnh Việt nam.

Ngẫu nhiên thế nào lại đọc được bài của Đạo diễn Nguyễn Quang Dũng viết về phim, vậy là đi xem và thấy hài lòng. Diễn viên, quay phim, kịch bản, nhạc nền, không có gì để phàn nàn, dù không thích phần cuối của kịch bản với nhân vật Lam. Điều thích nhất cũng là điều mình quan tâm là tình yêu được thể hiện trong phim. Tình Yêu của hai chàng trai. Đẹp.


Hồ Vĩnh Khoa, khuôn mặt mới có hình thể và đôi mắt đẹp. Đãng giỏi, Khoa với một body chuẩn, nam tính lại có thể diễn ra một gay - em - dịu dàng, chịu đựng và trong từng bước đi, dáng ngồi có vẻ gì đó mềm mại, nhẹ nhàng, không tả được. Phải chăng đó là điều đặc trưng của một gay? Nếu thực là thế thì Khoa - Đãng đã thành công rồi.

'Lương Mạnh Hải đã gây chú ý từ vai chàng gay mặc áo đầm ngủ trắng trong Hồn Trương Ba - Da Hàng Thịt, đã thích Hải từ vai diễn ấy, dịu dàng, chung thủy và đáng thương. Hải - gay lần này đàn ông hơn đã từng- như Quang Dũng nhận xét, và yêu mạnh mẽ hơn trong một tình yêu đồng tính.

Hải và Khoa - Lam và Khôi yêu, và mình chấp nhận tình yêu ấy, như là một đương nhiên, không khiên cưỡng cũng không khó chịu. Cách họ chăm sóc, âu yếm, hờn trách hay cách yêu làm cho mình cảm động. Thích ánh mắt của chán chường của Hải, thích vẻ lơ ngơ khi đi khách lần đầu của Khoa, thích nụ hôn của Khoa và cái níu tay đầy tiếc nuối của Hải khi Khôi chia tay Lam.

Phim ít cảnh nóng hơn tưởng tượng, hình như thời lượng phim đã bị giảm từ 120 phút còn 90 phút. Các cảnh nóng - nếu có -  thì chắc đã bị cắt bỏ hầu như gần hết, với mình thì phim "sạch", chẳng có cảnh nào để nói là phim "nóng " cả ngoại trừ việc Đãng có vẻ hơi lạm dụng khoe hình thể của các hotboy Việt.
Phim hot nhưng không nóng, trần trụi nhưng không thô tục và nhiều cảm xúc.

Một tác phẩm, sẽ có người thích kẻ không, sẽ có nhiều người chê phim Hotboy của Đãng, nhưng nếu chỉ nhìn về Tình Yêu, Hotboy nổi loạn đã làm được chuyện cho chúng ta thấy họ yêu như thế nào. Không cần biết ai yêu ai, tình yêu là một điều tuyệt diệu, là một ân sủng. Dù chúng ta thích hay không, dù có được ai nói đến hay công nhận hay không, tình yêu đồng giới đã có, đang và sẽ mãi mãi tồn tại.



Đăng lại bài viết của Đạo diễn Nguyễn Quang Dũng trên báo Tuổi Trẻ:

Hotboy nổi loạn: 3 người cũ của Đãng


TT - Từng vất vả qua ba lần kiểm duyệt, chu du ba lần qua các liên hoan phim quốc tế, ba người cũ trong bộ phim của đạo diễn Vũ Ngọc Ðãng ngày 14-10 sẽ ra mắt khán giả trong nước.


Lương Mạnh Hải (phải) và Hồ Vĩnh Khoa trong phim Hotboy nổi loạn - Ảnh: BHD


Từng vất vả qua ba lần kiểm duyệt, chu du ba lần qua các liên hoan phim quốc tế, ba người cũ trong bộ phim của đạo diễn Vũ Ngọc Ðãng ngày 14-10 sẽ ra mắt khán giả trong nước.

Hotboy nổi loạn và câu chuyện về thằng Cười, cô gái điếm và con vịt, xin gọi tắt là Hotboy nổi loạn, có nhiều thứ để mọi người thấy - nhìn - cảm nhận ở những góc độ khác nhau, khen chê cũng có thể khác nhau. Câu chuyện kể về những người sống bên lề xã hội: những người đàn bà phải bán đủ thứ để nuôi thân, những cậu trai loay hoay bất lực nhìn giới tính của chính mình, những con vịt cũng nổi trôi lận đận cùng gã khờ câm...

Sau khi xem xong một bộ phim như thế, có người sẽ nói là sốc, có người sẽ nói là cảm động, có người sẽ nói dễ thương, có người nói là buồn quá, có người nói là sao u tối thế... Còn với tôi...


Lương Mạnh Hải vẫn hot và đã boy trong mắt tôi

“Ðây là phim mà anh thấy Hải đàn ông nhất trong tất cả các vai em đóng từ xưa đến giờ, dù vai này là đồng tính, còn mấy vai trước là đàn ông”.

Ðó là câu nói của tôi với Lương Mạnh Hải sau khi xem Hotboy nổi loạn. Câu nói đó như đùa, như trêu chọc nhưng rất thật lòng. Dù phim nào Hải đóng đều rất hot với khán giả, nhưng nhiều người lâu nay vẫn xem Hải là một diễn viên ruột của Vũ Ngọc Ðãng và Ðãng đã quá ưu ái với Hải. Tôi không xem Hải như thế nhưng cũng không chắc đã công nhận Hải là một diễn viên tài năng. Nhưng tôi biết Hải là một người làm việc chuyên nghiệp và luôn cố gắng.

Tôi từng làm việc với Hải, cũng thường gặp Hải ngoài đời. Chính vì biết rõ về Hải nên khi xem Hải trong Hotboy nổi loạn, tôi đã hết sức bất ngờ và khâm phục. Vì Hải đã hoàn toàn khác với Tuyết nhiệt đới, Bỗng dưng muốn khóc, Ðẹp từng centimet hay Ngôi nhà hạnh phúc. Hải ở Hotboy nổi loạn cảm xúc hơn nhiều, mạnh mẽ, bí ẩn và... rất đàn ông

Hải bắt đầu làm được những thứ mà chỉ có diễn viên giỏi thật sự mới làm được: biết đẩy cảm xúc đúng lúc, đến nơi đến chốn và còn biết nén lại cảm xúc, biết dành chỗ cho những khoảng lặng để người xem cảm xúc hơn. Vai đồng tính của Hải trong Hotboy nổi loạn chẳng giống gì Hải ngoài đời, càng không giống những vai Ðãng đã viết “đo ni đóng giày” cho Hải ở những phim trước đó cả. Tôi bắt đầu nhìn và nghĩ về Hải như một diễn viên nam tài năng từ bộ phim này.


Thằng Cười, cô gái điếm và con vịt trong phim - Ảnh: BHD


Hiếu Hiền là một phát hiện ngoạn mục


Có nhiều cảnh đồng tính nhưng phim lại được xen kẽ với câu chuyện của tuyến nhân vật khác là thằng Cười (Hiếu Hiền đóng), cô gái điếm (Phương Thanh) và con vịt. Ở tuyến nhân vật - tạm gọi là để nghỉ giải lao này, người xem có được rất nhiều cảm xúc, nhất là với Hiếu Hiền. Trái ngược với Bỗng dưng muốn khóc Hiếu Hiền khiến người ta mắc cười, trong Hotboy nổi loạn anh đã làm người xem cảm động khi thể hiện được cái tình của những người khốn khó. Nhiều xúc cảm đã đến khi thằng Cười thoại một câu duy nhất trong phim với ngôn ngữ của vịt “cạp... cạp... cáp... cáp”. Theo tôi, đây là câu thoại đáng nhớ nhất của tất cả các vai Hiếu Hiền đã đóng.

Tôi vẫn phục Ðãng là người có khả năng phát hiện nhân tố mới, diễn viên thì có Anh Thư, Thanh Hằng, Lương Mạnh Hải..., nhạc phim có Thủy Tiên, Minh Thư. Nhưng trường hợp ngoạn mục nhất là Hiếu Hiền. Tôi có nói đùa với mọi người là sự nghiệp của Hiếu Hiền phải chia phần trăm catsê cho Vũ Ngọc Ðãng. Trước đây tôi vẫn tự hào rằng Ðãng là người biết tìm và đặt nhân tố mới đúng chỗ, còn tôi biết phát triển và làm mới những diễn viên đã định hình. Bởi làm nghề, chúng tôi biết cả hai thứ đó đều khó như nhau.

Nhưng lúc này thì tôi hơi hoảng. Vì với Hotboy nổi loạn, Ðãng đã làm được cả hai thứ đó: vừa làm mới được chính mình, làm mới được Lương Mạnh Hải, Hiếu Hiền, Phương Thanh, vừa tìm ra một nhân tố mới là Hồ Vĩnh Khoa. Khi phim chiếu, nhiều người sẽ rất thích Hồ Vĩnh Khoa vì thường chúng ta hay thích, bất ngờ và ưu ái người mới.

Nhưng với tôi, có vẻ tôi biết và quen thuộc với Ðãng về những phát hiện mới, nên lần này cái ngoài sức tưởng tượng của tôi có lẽ đó là ba người cũ. Cả ba người mà tôi quá biết, từng làm việc chung, thế mà lại chậm chân hơn Ðãng về cái khoản mà mình luôn tự hào hơn Ðãng.

Hotboy nổi loạn là câu chuyện về thân phận và tình yêu của con người, có đầy ắp cái tôi, cảm xúc, tâm trạng của người làm phim. Ðó là một bộ phim mà ta thấy nó có nhu cầu thoát ra những chuyện như chỉ để kiếm tiền.


Xem phim mới của Vũ Ngọc Ðãng, ý nghĩ đầu tiên của tôi là phải suy nghĩ lại dự án phim mới của mình. Tôi cần phải đầu tư kỹ lưỡng hơn, chứ không khéo là thua kém bạn. Tôi nghĩ đó là sự lo lắng cần thiết, thay vì nghĩ là “chỉ cần làm như thế này, hay như thế kia... thế nào cũng thắng...”. Tôi thích có cảm giác lo lắng, cạnh tranh, thấy người ta làm tốt và mình phải cố gắng. Tôi đã chán cái suy nghĩ của nhiều nhà sản xuất khi đặt hàng tôi với cái vẻ “Dũng khùng làm thì chắc là thắng rồi”. Ðó là lý do mà tôi cứ phải suy nghĩ hai năm về dự án của mình. Tôi nghĩ đã đến lúc mình phải làm cái gì đó đặc sắc hơn, thuộc về mình hơn và tôi vừa thấy Ðãng đã làm được điều đó trước tôi...


Nguyễn Quang Dũng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét