Những giờ phút ít ỏi còn lại của năm 2012...
Nhiều sự kiện, nhiều điều để nhớ trong năm nay, nhiều bạn bè, nhiều tình yêu và nhiều tham lam...
Muốn có nhiều thứ, muốn làm nhiều thứ, trong đó có nhiều điều chưa hoàn tất, có điều chưa đạt được, nhưng có những điều tưởng như trong mơ nhưng đã hiện hữu...
2012, có lẽ là một trong những năm thành công, tự đánh giá là thành công với những việc đã làm, đã có.
Cám ơn 2012, cám ơn những khoảnh khắc tuyệt vời, tạm biệt!
31 tháng 12, 2012
Cảm xúc Thơ Đinh Thu Hiền
Bây giờ ít ai còn đọc thơ hay làm thơ. Thời đại thông tin, đọc nhanh, xem nhanh... Ít có bạn trẻ nào còn tìm đọc những vần thơ, tìm trong từng câu, chữ tâm tình người làm thơ muốn nói.
Bạn gửi cho đường link viết về Thơ Đinh Thu Hiền của Mặc Lâm, thấy thích nên đăng lại, mong chia sẻ với bạn bè còn thích đọc thơ, làm thơ để nhớ một thời học trò và yêu đương vụng dại.
Đinh Thu Hiền tốt nghiệp THPT năm 1994 và được tuyển thẳng vào ĐH Sư Phạm Hà Nội với Giải Ba học sinh giỏi Văn toàn quốc. Nhưng với đam mê trở thành một phóng viên, chị đã nộp đơn vào Phân viện báo chí và tuyên truyền Hà Nội. Ra trường, chị lần lượt thực tập và công tác tại báo Saigon Times Daily, Pháp luật TP. Hồ Chí Minh, tạp chí Thế Giới Mới.
Trong nghề làm báo Đinh Thu Hiền đã có những bài phóng sự được in thành sách. Tập phóng sự khoa học mang tên Phóng Sự Tình được in và tái bản vào năm 2004.
Đây là một điều lạ trong giới báo chí Việt Nam khi một phóng sự được in và tái bản. Phóng sự Đi Bụi cũng được người đọc đón tiếp nồng hậu và chị đã cho in tác phẩm thứ ba miêu tả chân dung những nhân vật nổi tiếng mang tên “Người Nổi tiếng, tôi biết” tác phẩm này được nhà xuất bản Văn Hóa Sài Gòn in và phát hành năm 2007.
Đinh Thu Hiền nhận giải thưởng Viết về quyền trẻ em do Thụy Điển tổ chức năm 1991, Giải Nhất Tiếng thơ sinh viên Hà Nội năm 1995, Giải thưởng Tác phẩm tuổi xanh báo Tiền Phong năm 1995, và Giải thưởng thơ Bút Mới báo Tuổi Trẻ 1996.
Tháng Ba
Chỉ cần anh gọi tên em giữa hơi thở tháng ba
Cho em biết mình vẫn từng được nhớ
Dẫu tháng ba không hiến dâng hồng đỏ
Thì em trinh nguyên đâu chỉ một lần
Tháng ba đam mê lướt những ngón tay trần
Và khóc những điều em không còn giữ
Ở nơi đâu bao tận cùng ấp ủ
Nghe tháng ba thở sượt đầu hè
Chỉ cần tàn tro ngoảnh mặt quay đi
Cho em biết mình đã thành quá khứ
Gió tháng ba xoay những điều xưa cũ
Thôi đành thơm thảo với mình
Giọt nhạc nào lem ướt cả môi xinh
Dấu chấm than chắc gì là nước mắt
Cho em biết mình vẫn tồn tại thật
Dẫu nơi anh, cánh cửa chỉ khép hờ...
Vóc chữ trong thơ của Đinh Thu Hiền mang hơi hướm của mẩu người phụ nữ thời đại. Tuy bài thơ thoang thoáng những từ quen thuộc nhưng phía sau cái thường gặp ấy là một chuỗi những sáng tạo, những tìm kiếm khá chắt lọc và phá cách. Rõ ràng Đinh Thu Hiền đã thể nghiệm hướng đi trên chiếc giày mỏng manh nhưng mới mẻ. Mới là yếu tố cần thiết nhất cho một tài thơ muốn lên tiếng cho sự có mặt của mình. Mới, vì ngay bốn câu đầu Đinh Thu Hiền đã dẫn người đọc đến một câu hỏi:
Dẫu tháng ba không hiến dâng hồng đỏ
Thì em trinh nguyên đâu chỉ một lần
Trinh nguyên đâu chỉ một lần ngay lập tức ám ảnh. Người ta đã quá quen với phạm trù trinh nguyên như là một lần duy nhất hay không lần nào cả. Trinh nguyên đâu chỉ một lần mở ra tính cách đối kháng, phản ứng và chấp nhận sự phản biện. Từ những ẩn nghĩa trên, câu thơ trở nên mới và chập chùng ngữ nghĩa.
Tháng ba đam mê lướt những ngón tay trần
Và khóc những điều em không còn giữ
Ở nơi đâu bao tận cùng ấp ủ
Nghe tháng ba thở sượt đầu hè
Cả bốn câu có cấu trúc hoán chuyển lẫn nhau. Từ tháng Ba đến em và ngược lại. Em và tháng Ba như trộn lẫn vào nhau đến nỗi tháng Ba thở dài sườn sượt còn em thì rũ rượi dưới cái ve vuốt của tháng Ba ướt sũng. Những câu thơ đẹp và hiếm khiến người đọc vừa hăm hở lại vừa ngại ngùng khám phá. Chỉ bao nhiêu, Đinh Thu Hiền đã lấy mất sự nhàm chán từ người đọc thơ hôm nay.
Với bài thơ Nốt trầm, Đinh Thu Hiền mở ra một cánh cửa khác, ẩn ức hơn, hoàng hôn hơn và dường như đã có tiếng khóc trong thơ chị.
Nốt trầm
Nếu còn đam mê để khóc
Lục bình duyềnh tím bờ sông
Đôi khi thấy mình dại quá
Kỷ niệm chảy vắt qua lòng
Câu thơ em rêu đã phủ
Em đi sợi tóc tiễn chân
Trái tim ngàn đời đóng cửa
Tình yêu rơi lại nốt trầm
Nếu còn đam mê để khóc
Đèn đường đỏ mắt đợi chờ
Dối nhau, ừ như ngày cũ
Chiều đi, vứt lại ngây thơ
Phố đã ướt mèm như thể
Ngũ sắc là mây, là em
Thôi anh, mùa sang quá nửa
Chẳng đành đau xóc nỗi niềm
Trong bài “Nốt trầm” Đinh Thu Hiền bỗng nhiên chững lại. Tiết tấu của những câu 6 chữ trở nên đều đều, như tiếng mỏ chiều hôm thoát ra từ một ngôi tịnh thất nào đó. Âm điệu của các câu sáu chữ đè lên và quấn quýt lấy nhau khiến sự liên tưởng hướng tới những việc đã rồi, đã như thế và vĩnh viễn không thể nào thay đổi. Có chăng là cay đắng ở bốn câu cuối cùng.
Khi đọc hai câu: “Ta bé quá mà sân trường rộng quá, biết đứng đâu thành người lớn bây giờ?” trong bài thơ “Bất ngờ” chắc nhiều người sẽ mỉm cười và liên tưởng ngay đến thời học trò của mình. Đinh Thu Hiền chọn cách mở lại cánh cửa quá khứ của tuổi học trò một cách bất ngờ như tựa bài thơ và đôi chút khác thường.
Bất ngờ
Xin gửi lại chút lòng kiêu hãnh
Nụ cười ai ám ảnh suốt tuổi thơ
Ta bé quá mà sân trường rộng quá
Biết đứng đâu thành người lớn bây giờ ?
Xin gửi lại ngoài hiên con nắng
Bước chân ai thầm lặng đi qua
Tiếc thật đấy mắt ngà môi rất mộng
Khe khẽ buồn nhặt cánh phượng xanh
Xin gửi lại chút tình mỏng manh
Như con mắt ai vừa giận dỗi
Giọt khóc trinh nguyên rơi nóng hổi bàn tay
Thế là xa tuổi thơ ngây
Xin gửi lại chút tình cây cỏ
Nhờ gió mang đi cho thỏa nỗi niềm
Tiếng ve kêu đến thản nhiên
Khi cánh phượng đỏ cả miền yêu thương!
Ai cũng từng đã có thời đỏ mặt một cách ngây ngô vì hương thơm con gái và vỡ giọng ra để trở thành đàn ông…Nếu là áo trắng tinh khôi thì một vài giọt mực tinh nghịch vấy lên có khả năng làm tròn cặp mắt nhung tơ, để rồi có thể dẫn đến một mối tình trong veo của tuổi học trò.
Những câu thơ tình yêu học trò tuy nhiên, đã trở nên khó viết, hay chính xác hơn khó viết cho hay để khác với hàng vạn người đã viết trước đó. Đinh Thu Hiền đã không khó khăn lắm khi vén lại tấm màn bụi ám cho người quen kẻ lạ đi ngang nhận ra bao điều quen thuộc mà trước đó họ chưa từng thấy. Chị bảo với lòng “xin gửi lại chút lòng kiêu hãnh, nụ cười ai ám ảnh suốt tuổi thơ”… nhưng nào có được đâu vì cả bài thơ là một trời thương nhớ!
Đinh Thu Hiền có một bài thơ rất lạ. Bài thơ mang cái tựa rất dễ gây sốc:
Viết cho người yêu cũ của người yêu
Em xin chị đừng khóc nữa
Trước em, chị của người ta
Em thì mỏng manh nhường ấy
Tình yêu đâu có buông tha
Chị yêu anh ngày đã cũ
Em yêu anh mới đây thôi
Em xin chị đừng khóc nữa
Hạnh phúc có cánh bay rồi
Chẳng ai cân đong đo đếm
Chẳng ai xẻ nửa trái tim
Chị ơi sợi tình dài thế
Em ngây ngô cũng đi tìm
Em xin chị đừng khóc nữa
Trước em, chị cũng được yêu
Cuộc đời còn bao lầm lẫn
Môi son em quệt ngang chiều...
Nghe ra bài thơ có lắm điều đáng nói!
Điều đáng nói trước tiên là chưa có ai làm thơ cho người yêu cũ của người yêu của mình! Không phải khó mà vì ngại! Ngại vì nỗi tự ti mình là người đến sau, đến sau nên chọn sự im lặng là cách mà đời thường thấy, nhưng Đinh Thu Hiền thì khác, có lẽ quen với tính cách báo chí, lùng sục vào những khu vực khó nhất đề tìm cho ra chân lý và chị chấp nhận trò chuyện với người yêu cũ của người mình đang yêu, như hai người bạn, hai tính nữ và chính trong câu chuyện, Đinh Thu Hiền đã phát hiện ra sự lầm lẫn của mình. Một mình mình thở dài cho cái lầm lẫn ấy, chị viết:
Cuộc đời còn bao lầm lẫn
Môi son em quệt ngang chiều...
Môi son em quệt ngang chiều vừa tội nghiệp vừa chua chát não nề!
Bản nhạc cho mùa
Thôi anh ạ, heo may giờ đã chín
Gắp mùa thu bỏ vào hạnh phúc người
Khi nước mắt làm cong lối cũ
Đứng đợi mùa như thể đã tàn hơi
Hà Thành cũ đến từng viên gạch ướt
Những con đường bạc phếch như nhau
Thì răng khểnh cười xuyên ký ức
Gió Hồ Tây ngàn ngạt thổi ngang đâu
Thôi anh ạ, búp bê giờ đã khác
Câu thơ em lời đề tặng cho không
Bốc thăm hẹn hò, trò chơi xúc xắc
Sao nỡ đẩy nhau đến một chỗ vô cùng?
Em kiêu hãnh đặt gót giầy xuống phố
Những chàng trai nháy mắt bên đường
Dẫu biết lắm thêm một ngày quyến rũ
Nhưng đành nghe tim gõ nhạc vô thường
Tuổi hai mươi
Vắt ngang anh một nỗi buồn
Con sông chảy ngược vẫn còn mông mênh
Ném ngây thơ giữa tim mình
Chiếc nơ để ngủ trong tình còn say
Thôi em khóc giữa ban ngày
Lời thề như chiếc khăn tay ướt rồi
Tuổi hai mươi, tuổi hai mươi
Có khi yêu cả tiếng cười cũ xưa
Vắt ngang anh một lời đùa
Anh đâu dại dột đón đưa hão huyền
Chỉ riêng em mải mê tin
Thôi đành dồn hết hồn nhiên cho người
Tuổi thơ ta đã nhạt rồi
Xin đừng đùa giỡn trò chơi cuối cùng.
Chỉ vài bài thơ nhưng tính cách Đinh Thu Hiền hiện ra rất rõ. Thơ của Chị có nét thanh thản của một cô gái vừa bước chân ra khỏi nhà nguyện, đôi khi lại run rẩy tự hờn giận mình nhiều điều vô lý. Đinh Thu Hiền có những câu chữ lẻ loi nhưng bóng bẩy một cách kỳ lạ. Trong bài “Tuổi hai mươi” chị viết:
Vắt ngang anh một nỗi buồn
Con sông chảy ngược vẫn còn mông mênh
Đôi lúc Đinh Thu Hiền làm người đọc chấp chới vì cách dụng chữ của chị. Hai câu trong bài “Bản nhạc cho mùa” Heo may đã chín, gắp mùa thu bỏ vào hạnh phúc người … là một cặp chữ đầy sắc tố. Chín “đỏ” và “vàng” thu làm cho câu thơ ý vị và tràn ngập ánh sáng.
Thôi anh ạ, heo may giờ đã chín
Gắp mùa thu bỏ vào hạnh phúc người
Cũng trong bài “Bản Nhạc cho mùa” hai câu “Khi nước mắt làm cong lối cũ, Đứng đợi mùa như thể đã tàn hơi” khiến người đọc liên tưởng đến hai câu thơ bất hủ khác của vua Tự Đức: “Đập cổ kính ra tìm bóng cũ, xếp tàn y lại để dành hơi….”
Tuy nhiên cũng chỉ là liên tưởng. Trong khi hai câu thất ngôn của vua Tự Đức như một tiếng thở dài trong cung lạnh, thì Đinh Thu Hiền tuy cũng có nước mắt, có tàn hơi nhưng nghe ra vẫn còn quá nhiều lạc quan vì câu thơ đậm đặc sức trẻ. Sức trẻ của nó có thể lấy nước mắt làm cong cả lối đi thì còn sự lạc quan nào mạnh hơn tình yêu nữa hay không?
Ở một chữ “cũ” khác Đinh Thu Hiền viết:
Hà Thành cũ đến từng viên gạch ướt
Những con đường bạc phếch như nhau
Thì răng khểnh cười xuyên ký ức
Gió Hồ Tây ngàn ngạt thổi ngang đâu
Người Hà Nội chắc sẽ chạnh lòng biết mấy khi nghe bốn câu này. Chạnh lòng nhưng hãnh diện vì trong cuốn sổ tay ký ức viết về Hà Thành đã có thêm những lời lấp lánh, hay, buồn và hoen cũ như Năm Cửa Ô…
Người con của Hà Nội ấy giờ này đang ở Sài Gòn và chị đang tất bật sửa soạn cho một tập thơ khá lạ do chị và một người bạn thơ cũng mang tên Đinh Thu Hiền nhưng ở Hà Tĩnh. Đinh Thu Hiền Hà Tĩnh cũng từng lãnh giải thơ thiếu nhi như chị ….Đây cũng là lần đầu tiên Đinh Thu Hiền in thơ, và theo chị cho biết thì chỉ dành riêng để tặng bạn bè, không bán.
Đúng như nhiều người thường nói, không có gì khó hơn làm thơ để bán!
theo Mặc Lâm, biên tập viên RFA
Bạn gửi cho đường link viết về Thơ Đinh Thu Hiền của Mặc Lâm, thấy thích nên đăng lại, mong chia sẻ với bạn bè còn thích đọc thơ, làm thơ để nhớ một thời học trò và yêu đương vụng dại.
Đinh Thu Hiền tốt nghiệp THPT năm 1994 và được tuyển thẳng vào ĐH Sư Phạm Hà Nội với Giải Ba học sinh giỏi Văn toàn quốc. Nhưng với đam mê trở thành một phóng viên, chị đã nộp đơn vào Phân viện báo chí và tuyên truyền Hà Nội. Ra trường, chị lần lượt thực tập và công tác tại báo Saigon Times Daily, Pháp luật TP. Hồ Chí Minh, tạp chí Thế Giới Mới.
Trong nghề làm báo Đinh Thu Hiền đã có những bài phóng sự được in thành sách. Tập phóng sự khoa học mang tên Phóng Sự Tình được in và tái bản vào năm 2004.
Đây là một điều lạ trong giới báo chí Việt Nam khi một phóng sự được in và tái bản. Phóng sự Đi Bụi cũng được người đọc đón tiếp nồng hậu và chị đã cho in tác phẩm thứ ba miêu tả chân dung những nhân vật nổi tiếng mang tên “Người Nổi tiếng, tôi biết” tác phẩm này được nhà xuất bản Văn Hóa Sài Gòn in và phát hành năm 2007.
Đinh Thu Hiền nhận giải thưởng Viết về quyền trẻ em do Thụy Điển tổ chức năm 1991, Giải Nhất Tiếng thơ sinh viên Hà Nội năm 1995, Giải thưởng Tác phẩm tuổi xanh báo Tiền Phong năm 1995, và Giải thưởng thơ Bút Mới báo Tuổi Trẻ 1996.
Tháng Ba
Chỉ cần anh gọi tên em giữa hơi thở tháng ba
Cho em biết mình vẫn từng được nhớ
Dẫu tháng ba không hiến dâng hồng đỏ
Thì em trinh nguyên đâu chỉ một lần
Tháng ba đam mê lướt những ngón tay trần
Và khóc những điều em không còn giữ
Ở nơi đâu bao tận cùng ấp ủ
Nghe tháng ba thở sượt đầu hè
Chỉ cần tàn tro ngoảnh mặt quay đi
Cho em biết mình đã thành quá khứ
Gió tháng ba xoay những điều xưa cũ
Thôi đành thơm thảo với mình
Giọt nhạc nào lem ướt cả môi xinh
Dấu chấm than chắc gì là nước mắt
Cho em biết mình vẫn tồn tại thật
Dẫu nơi anh, cánh cửa chỉ khép hờ...
Vóc chữ trong thơ của Đinh Thu Hiền mang hơi hướm của mẩu người phụ nữ thời đại. Tuy bài thơ thoang thoáng những từ quen thuộc nhưng phía sau cái thường gặp ấy là một chuỗi những sáng tạo, những tìm kiếm khá chắt lọc và phá cách. Rõ ràng Đinh Thu Hiền đã thể nghiệm hướng đi trên chiếc giày mỏng manh nhưng mới mẻ. Mới là yếu tố cần thiết nhất cho một tài thơ muốn lên tiếng cho sự có mặt của mình. Mới, vì ngay bốn câu đầu Đinh Thu Hiền đã dẫn người đọc đến một câu hỏi:
Dẫu tháng ba không hiến dâng hồng đỏ
Thì em trinh nguyên đâu chỉ một lần
Trinh nguyên đâu chỉ một lần ngay lập tức ám ảnh. Người ta đã quá quen với phạm trù trinh nguyên như là một lần duy nhất hay không lần nào cả. Trinh nguyên đâu chỉ một lần mở ra tính cách đối kháng, phản ứng và chấp nhận sự phản biện. Từ những ẩn nghĩa trên, câu thơ trở nên mới và chập chùng ngữ nghĩa.
Tháng ba đam mê lướt những ngón tay trần
Và khóc những điều em không còn giữ
Ở nơi đâu bao tận cùng ấp ủ
Nghe tháng ba thở sượt đầu hè
Cả bốn câu có cấu trúc hoán chuyển lẫn nhau. Từ tháng Ba đến em và ngược lại. Em và tháng Ba như trộn lẫn vào nhau đến nỗi tháng Ba thở dài sườn sượt còn em thì rũ rượi dưới cái ve vuốt của tháng Ba ướt sũng. Những câu thơ đẹp và hiếm khiến người đọc vừa hăm hở lại vừa ngại ngùng khám phá. Chỉ bao nhiêu, Đinh Thu Hiền đã lấy mất sự nhàm chán từ người đọc thơ hôm nay.
Với bài thơ Nốt trầm, Đinh Thu Hiền mở ra một cánh cửa khác, ẩn ức hơn, hoàng hôn hơn và dường như đã có tiếng khóc trong thơ chị.
Nốt trầm
Nếu còn đam mê để khóc
Lục bình duyềnh tím bờ sông
Đôi khi thấy mình dại quá
Kỷ niệm chảy vắt qua lòng
Câu thơ em rêu đã phủ
Em đi sợi tóc tiễn chân
Trái tim ngàn đời đóng cửa
Tình yêu rơi lại nốt trầm
Nếu còn đam mê để khóc
Đèn đường đỏ mắt đợi chờ
Dối nhau, ừ như ngày cũ
Chiều đi, vứt lại ngây thơ
Phố đã ướt mèm như thể
Ngũ sắc là mây, là em
Thôi anh, mùa sang quá nửa
Chẳng đành đau xóc nỗi niềm
Trong bài “Nốt trầm” Đinh Thu Hiền bỗng nhiên chững lại. Tiết tấu của những câu 6 chữ trở nên đều đều, như tiếng mỏ chiều hôm thoát ra từ một ngôi tịnh thất nào đó. Âm điệu của các câu sáu chữ đè lên và quấn quýt lấy nhau khiến sự liên tưởng hướng tới những việc đã rồi, đã như thế và vĩnh viễn không thể nào thay đổi. Có chăng là cay đắng ở bốn câu cuối cùng.
Khi đọc hai câu: “Ta bé quá mà sân trường rộng quá, biết đứng đâu thành người lớn bây giờ?” trong bài thơ “Bất ngờ” chắc nhiều người sẽ mỉm cười và liên tưởng ngay đến thời học trò của mình. Đinh Thu Hiền chọn cách mở lại cánh cửa quá khứ của tuổi học trò một cách bất ngờ như tựa bài thơ và đôi chút khác thường.
Bất ngờ
Xin gửi lại chút lòng kiêu hãnh
Nụ cười ai ám ảnh suốt tuổi thơ
Ta bé quá mà sân trường rộng quá
Biết đứng đâu thành người lớn bây giờ ?
Xin gửi lại ngoài hiên con nắng
Bước chân ai thầm lặng đi qua
Tiếc thật đấy mắt ngà môi rất mộng
Khe khẽ buồn nhặt cánh phượng xanh
Xin gửi lại chút tình mỏng manh
Như con mắt ai vừa giận dỗi
Giọt khóc trinh nguyên rơi nóng hổi bàn tay
Thế là xa tuổi thơ ngây
Xin gửi lại chút tình cây cỏ
Nhờ gió mang đi cho thỏa nỗi niềm
Tiếng ve kêu đến thản nhiên
Khi cánh phượng đỏ cả miền yêu thương!
Ai cũng từng đã có thời đỏ mặt một cách ngây ngô vì hương thơm con gái và vỡ giọng ra để trở thành đàn ông…Nếu là áo trắng tinh khôi thì một vài giọt mực tinh nghịch vấy lên có khả năng làm tròn cặp mắt nhung tơ, để rồi có thể dẫn đến một mối tình trong veo của tuổi học trò.
Những câu thơ tình yêu học trò tuy nhiên, đã trở nên khó viết, hay chính xác hơn khó viết cho hay để khác với hàng vạn người đã viết trước đó. Đinh Thu Hiền đã không khó khăn lắm khi vén lại tấm màn bụi ám cho người quen kẻ lạ đi ngang nhận ra bao điều quen thuộc mà trước đó họ chưa từng thấy. Chị bảo với lòng “xin gửi lại chút lòng kiêu hãnh, nụ cười ai ám ảnh suốt tuổi thơ”… nhưng nào có được đâu vì cả bài thơ là một trời thương nhớ!
Đinh Thu Hiền có một bài thơ rất lạ. Bài thơ mang cái tựa rất dễ gây sốc:
Viết cho người yêu cũ của người yêu
Em xin chị đừng khóc nữa
Trước em, chị của người ta
Em thì mỏng manh nhường ấy
Tình yêu đâu có buông tha
Chị yêu anh ngày đã cũ
Em yêu anh mới đây thôi
Em xin chị đừng khóc nữa
Hạnh phúc có cánh bay rồi
Chẳng ai cân đong đo đếm
Chẳng ai xẻ nửa trái tim
Chị ơi sợi tình dài thế
Em ngây ngô cũng đi tìm
Em xin chị đừng khóc nữa
Trước em, chị cũng được yêu
Cuộc đời còn bao lầm lẫn
Môi son em quệt ngang chiều...
Nghe ra bài thơ có lắm điều đáng nói!
Điều đáng nói trước tiên là chưa có ai làm thơ cho người yêu cũ của người yêu của mình! Không phải khó mà vì ngại! Ngại vì nỗi tự ti mình là người đến sau, đến sau nên chọn sự im lặng là cách mà đời thường thấy, nhưng Đinh Thu Hiền thì khác, có lẽ quen với tính cách báo chí, lùng sục vào những khu vực khó nhất đề tìm cho ra chân lý và chị chấp nhận trò chuyện với người yêu cũ của người mình đang yêu, như hai người bạn, hai tính nữ và chính trong câu chuyện, Đinh Thu Hiền đã phát hiện ra sự lầm lẫn của mình. Một mình mình thở dài cho cái lầm lẫn ấy, chị viết:
Cuộc đời còn bao lầm lẫn
Môi son em quệt ngang chiều...
Môi son em quệt ngang chiều vừa tội nghiệp vừa chua chát não nề!
Bản nhạc cho mùa
Thôi anh ạ, heo may giờ đã chín
Gắp mùa thu bỏ vào hạnh phúc người
Khi nước mắt làm cong lối cũ
Đứng đợi mùa như thể đã tàn hơi
Hà Thành cũ đến từng viên gạch ướt
Những con đường bạc phếch như nhau
Thì răng khểnh cười xuyên ký ức
Gió Hồ Tây ngàn ngạt thổi ngang đâu
Thôi anh ạ, búp bê giờ đã khác
Câu thơ em lời đề tặng cho không
Bốc thăm hẹn hò, trò chơi xúc xắc
Sao nỡ đẩy nhau đến một chỗ vô cùng?
Em kiêu hãnh đặt gót giầy xuống phố
Những chàng trai nháy mắt bên đường
Dẫu biết lắm thêm một ngày quyến rũ
Nhưng đành nghe tim gõ nhạc vô thường
Tuổi hai mươi
Vắt ngang anh một nỗi buồn
Con sông chảy ngược vẫn còn mông mênh
Ném ngây thơ giữa tim mình
Chiếc nơ để ngủ trong tình còn say
Thôi em khóc giữa ban ngày
Lời thề như chiếc khăn tay ướt rồi
Tuổi hai mươi, tuổi hai mươi
Có khi yêu cả tiếng cười cũ xưa
Vắt ngang anh một lời đùa
Anh đâu dại dột đón đưa hão huyền
Chỉ riêng em mải mê tin
Thôi đành dồn hết hồn nhiên cho người
Tuổi thơ ta đã nhạt rồi
Xin đừng đùa giỡn trò chơi cuối cùng.
Chỉ vài bài thơ nhưng tính cách Đinh Thu Hiền hiện ra rất rõ. Thơ của Chị có nét thanh thản của một cô gái vừa bước chân ra khỏi nhà nguyện, đôi khi lại run rẩy tự hờn giận mình nhiều điều vô lý. Đinh Thu Hiền có những câu chữ lẻ loi nhưng bóng bẩy một cách kỳ lạ. Trong bài “Tuổi hai mươi” chị viết:
Vắt ngang anh một nỗi buồn
Con sông chảy ngược vẫn còn mông mênh
Đôi lúc Đinh Thu Hiền làm người đọc chấp chới vì cách dụng chữ của chị. Hai câu trong bài “Bản nhạc cho mùa” Heo may đã chín, gắp mùa thu bỏ vào hạnh phúc người … là một cặp chữ đầy sắc tố. Chín “đỏ” và “vàng” thu làm cho câu thơ ý vị và tràn ngập ánh sáng.
Thôi anh ạ, heo may giờ đã chín
Gắp mùa thu bỏ vào hạnh phúc người
Cũng trong bài “Bản Nhạc cho mùa” hai câu “Khi nước mắt làm cong lối cũ, Đứng đợi mùa như thể đã tàn hơi” khiến người đọc liên tưởng đến hai câu thơ bất hủ khác của vua Tự Đức: “Đập cổ kính ra tìm bóng cũ, xếp tàn y lại để dành hơi….”
Tuy nhiên cũng chỉ là liên tưởng. Trong khi hai câu thất ngôn của vua Tự Đức như một tiếng thở dài trong cung lạnh, thì Đinh Thu Hiền tuy cũng có nước mắt, có tàn hơi nhưng nghe ra vẫn còn quá nhiều lạc quan vì câu thơ đậm đặc sức trẻ. Sức trẻ của nó có thể lấy nước mắt làm cong cả lối đi thì còn sự lạc quan nào mạnh hơn tình yêu nữa hay không?
Ở một chữ “cũ” khác Đinh Thu Hiền viết:
Hà Thành cũ đến từng viên gạch ướt
Những con đường bạc phếch như nhau
Thì răng khểnh cười xuyên ký ức
Gió Hồ Tây ngàn ngạt thổi ngang đâu
Người Hà Nội chắc sẽ chạnh lòng biết mấy khi nghe bốn câu này. Chạnh lòng nhưng hãnh diện vì trong cuốn sổ tay ký ức viết về Hà Thành đã có thêm những lời lấp lánh, hay, buồn và hoen cũ như Năm Cửa Ô…
Người con của Hà Nội ấy giờ này đang ở Sài Gòn và chị đang tất bật sửa soạn cho một tập thơ khá lạ do chị và một người bạn thơ cũng mang tên Đinh Thu Hiền nhưng ở Hà Tĩnh. Đinh Thu Hiền Hà Tĩnh cũng từng lãnh giải thơ thiếu nhi như chị ….Đây cũng là lần đầu tiên Đinh Thu Hiền in thơ, và theo chị cho biết thì chỉ dành riêng để tặng bạn bè, không bán.
Đúng như nhiều người thường nói, không có gì khó hơn làm thơ để bán!
theo Mặc Lâm, biên tập viên RFA
23 tháng 12, 2012
Tôi gặp Song Seung Heon
Ghi theo lời kể của một người bạn, niềm vui và hạnh phúc, nỗi phấn khích và tình yêu chân thành của chị ấy thôi thúc mình phải viết và post ở đây. Để không thể quên, để mãi nhớ những khoảnh khắc...
Không chỉ riêng chị ấy, chính mình cũng không muốn những tình cảm, những cảm xúc in đậm tình yêu này nhạt phai theo năm tháng.
Tình yêu cho một thần tượng, thật lòng khó hiểu nổi cho những ai chưa từng yêu... Tình yêu này, mình biết, không đơn giản là một tình yêu thần tượng đơn thuần, bởi anh đã cho chúng tôi nhiều hơn những gì một thần tượng có thể dành cho fan.
Tôi bước vào đại sảnh của khách sạn, có một đám đông
ở đó. Không mất nhiều thời gian để nhận ra tôi đang ở một buổi ký tặng ảnh cho
người hâm mộ của anh, thần tượng của tôi. Tôi hướng mắt về sân khấu và chợt thấy
Jin, cô bạn thân của tôi đang đứng ở rất gần chiếc bàn anh đang ngồi. Tôi nhìn
đám đông trước mặt và biết chắc rằng không có cách nào để đến gần anh. Trong
tôi chợt dấy lên một nỗi thất vọng vì không thể xin được chữ ký của anh, lòng
thầm trách Jin đã không báo cho tôi biết sự kiện ngày hôm nay của anh.
Cảm thấy rất mệt và tuyệt vọng vì không thể vượt qua
hàng rào người dày đặc đó để gặp anh, tôi bước qua khu bên cạnh, hình như là một
triển lãm tranh hay chương trình từ thiện gì đó…
…
Tôi nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở góc phòng.
Lúc đó người đàn ông mặc áo khoác màu xám xoay lưng lại nên tôi không nhìn rõ
khuôn mặt. Và người kia, thật bất ngờ, tôi không tin những gì mình nhìn thấy! Người
có vóc dáng hoàn hảo và khuôn mặt sáng ngời không thể lẫn vào bất cứ đâu, là thần
tượng của tôi, là người tôi yêu quý, là người mà tôi luôn mang ơn vì đã giúp
tôi thoát khỏi những ngày tháng đau buồn bằng drama Phía Đông Vườn Địa Đàng với
vai diễn Lee Dong Chul. Bàng hoàng và không tin vào mắt mình, toàn thân tôi run
lên và thở không nổi, cảm xúc ngập tràn trong tôi. Ấp úng mất một chút, tôi hỏi
bằng tiếng Anh rằng có thể cho tôi xin chữ ký được không. Anh mỉm cười nói rất
sẵn lòng. Loay hoay mãi mới tìm được tờ giấy ở trong túi xách đi làm, tự trách
mình sao không để sẵn một cuốn sổ và cũng tự hỏi biết còn có cơ hội nào nữa
không. Anh ký vào tờ giấy mà tôi đưa.
Tôi thấy anh và người đàn ông mặc áo khoác xám trao
đổi với nhau bằng tiếng Hàn, tôi đoán đó là trợ lý của anh. Rồi người trợ lý
nói với tôi bằng tiếng Anh.
-
Cô biết có ai nói tiếng Anh để giúp anh về một
vài vấn đề anh quan tâm không?
Rất nhanh tôi nghĩ ngay đến Jin, Tôi nói ngay.
-
Tôi
có người bạn giỏi tiếng anh và cũng đang học tiếng Hàn, cô ấy sẽ sẵn lòng giúp anh.
Rồi tôi cũng nói luôn.
-
Cô ấy cũng yêu anh nữa.
Trong khi chúng tôi nói chuyện, tôi không thể rời mắt
khỏi anh. Khuôn mặt thanh tú hoàn hảo đang hướng về tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt
đen sâu thẳm với hàng mi dài huyền thoại đó.
Vừa lúc đó thì Jin xuất hiện, khuôn mặt cô rạng rỡ đầy
niềm vui, tay cô vẫy vẫy bức ảnh của anh.
-
Em có hình nè! Có cả chữ ký của anh rồi
nè! Chị có chưa?
Tôi cười với cô, chỉ tay về phía anh.
-
- Em nhìn xem ai đây! Anh đang cần một phiên dịch tiếng Anh. Em giúp
anh nhé?
Tôi
nói với Jin, mắt ngấn nước vì hạnh phúc, có ai cảm nhận giống tôi không, thật sự
đó là cảm giác hạnh phúc mà tôi chưa từng có bao giờ.
Mãi
hân hoan với tấm ảnh có chữ ký của anh, Jin chỉ nhìn thấy tôi mà không nhận ra
hai người đang đứng cạnh tôi. Khuôn mặt Jin thay đổi thật nhanh, tôi không chắc
khuôn mặt đó nói lên điều gì, sửng sốt, ngạc nhiên, vui mừng, hạnh phúc hay điều
gì khác, hay là tất cả những cảm xúc đó. Tôi chỉ biết chắc là Jin rất sốc khi
nhìn thấy anh đứng đó, bên cạnh tôi, gần gũi, thoải mái và có vẻ thân thiết như
những người bạn. Nhất là không có ai quấy rầy chúng tôi cả. Chỉ có anh, và
chúng tôi.
Dĩ
nhiên là Jin rất hân hoan để giúp anh. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, Jin
trao đổi với anh bằng tiếng Anh, tôi bước lùi lại để anh và Jin bước lên trước.
Jin nói nhiều và thoải mái, tôi và người trợ lý đi phía sau hai người, rất gần,
chỉ cách một bước chân.
Anh
mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần jean màu xanh đậm. Không hiểu vì sao Jin và tôi
rất thích anh mặc áo sơ mi trắng, dù anh vẫn rất đẹp trong bất kỳ loại trang phục
nào. Hôm nay Jin mặc một chiếc áo sơ mi màu đen và quần jean màu xanh. Tôi tự
nhủ thật trùng hợp, Jin và anh cùng mặc quần jean, đều là màu xanh đậm khá giống
nhau. Tôi ngắm nhìn màu da trắng mịn màng của anh, nhìn những đọt tóc xoăn nhẹ
hơi ướt dán vào gáy anh, nhiệt độ của khách sạn chắc vẫn cao hơn so với Seoul.
Không
kìm giữ được cảm xúc, tôi nói với lên phía trước với Jin bằng tiếng Việt.
- - Jin, em xem nước da của anh kìa, đẹp thật,
phải không?
Anh
và Jin cùng dừng lại, hơi quay người ra sau nhìn về phía tôi. Ánh mắt anh, nụ
cười anh khi nhìn tôi rồi lại nhìn Jin, nữa như chờ đợi chúng tôi kết thúc mẩu
đối thoại đó, nữa như muốn biết chúng tôi đang nói gì… . Tôi vội xin lỗi anh rồi nói với Jin vì
sợ anh nghĩ chúng tôi nói điều gì đó không hay về anh.
- -
Em nói với anh đi, rằng mình đang nói về
vẻ đẹp của anh thôi.
Khi
Jin giải thích với anh, anh lại nhìn chúng tôi cười bằng nụ cười mà chúng tôi vẫn
yêu mê mệt. Bây giờ nụ cười đó không phải trên hình và phim. Bây giờ nụ cười đó
đang dành riêng cho chúng tôi. Cho Jin và cho tôi, không còn có ai khác.
Tôi
đi sau hai người, ngắm anh từ áo quần, dáng vóc, cử chỉ khi anh trao đổi cùng với
Jin, anh dành cho cô những ánh mắt rất hiền, rất thân thiện và gần gũi. Trong
biểu cảm của anh có chút gì như bao dung, chắc anh đã quen đón nhận tình cảm nồng
nhiệt đó của người hâm mộ. Còn Jin, vẻ rạng rỡ khi ngước nhìn anh, cách đôi tay
cô chuyển động theo câu chuyện, ánh mắt và nụ cười cô, cả người cô toát lên vẻ
hạnh phúc đến ngỡ ngàng. Khi nhìn cô, tôi như nhìn vào tấm gương soi chính
mình, tôi biết chắc tôi cũng có dáng vẻ đó, hạnh phúc đó. Bàng hoàng cảm nhận
niềm vui quá lớn và bất ngờ, nhịp tim rối loạn, tôi chỉ biết ngắm nhìn anh và cảm
nhận cảm xúc đang tràn ngập trái tim… Mãi tận hưởng niềm vui được ở bên anh gần
như tôi không hiểu và không nhớ anh và Jin nói những gì, chỉ biết mình rất vui.
Rồi
cũng đến lúc phải chia tay, trước khi anh quay đi Jin vẫn còn kịp hỏi anh.
- -
Anh có biết Avata hình hoa hồng xanh
không?
Anh
trả lời bằng một nụ cười. Nụ cười anh, ánh mắt anh như nói rằng, anh biết,
vâng, anh biết hoa hồng xanh đó là Jin. Với Jin, tôi nghĩ điều đó quá đáng giá
hơn bất kỳ quà tặng nào của anh.
Được
gặp anh, được nhìn thấy anh trong đời thực là ước mơ của chúng tôi. Bây giờ những
gì chúng tôi có còn nhiều hơn cả mơ ước. Anh hiện hữu bên cạnh chúng tôi, gần đến
mức có thể chạm vào anh, được nói với anh, được làm việc cùng anh là niềm hạnh
phúc không thể tả nổi. Không chỉ thế, chúng tôi cũng hiện hữu trong thế giới của
anh, anh biết chúng tôi là ai. Chúng tôi, những người hâm mộ vẫn hòa lẫn vào
hàng triệu fan của anh trên thế giới này, bây giờ là những người thực anh đã gặp,
không chỉ là những Avatar hay nickname trên thế giới ảo của Internet.
Cám
ơn anh, đã cho tôi những cảm xúc ngọt ngào đó. Những khoảnh khắc bên cạnh anh là
ký ức tuyệt đẹp mà tôi sẽ còn lưu giữ mãi trong trái tim.
18 tháng 12, 2012
Đàn Bà Và Rượu Vang
Bài viết của đàn ông, bàn về rượu vang và đàn bà, thấy cũng có điều tương xứng và đúng kỳ lạ.
Tâm đắc nhất là về mùi hương, rược vang và đàn bà đều có những mùi hương làm người ta ngây ngất.
Repost để chia sẻ và để nhớ... dù đã biết, mùi hương của một người có thể ám ảnh ta đến thế nào.
Đàn Bà Và Rượu Vang
1. Xưa các cụ ta chỉ thích ngồi khề khà uống rượu với đám bạn đàn ông, hoặc nếu không có bạn thì đành ngồi độc ẩm, nâng ly nhấm nháp một mình vậy. Các cụ rất ít khi, hoặc chẳng bao giờ, chia sẻ cái thú thưởng thức ly rượu ngon với người bạn hồng nhan tri kỷ của mình.
-Thực ra thì lâu lâu người ta cũng thấy có những trường hợp ngoại lệ, những người đàn ông đáng mặt như chàng Kim Trọng trong tác phẩm của Nguyễn Du chẳng hạn. Chàng này khi tìm lại được Thúy Kiều sau 15 năm lưu lạc giang hồ, đã bất chấp những thành kiến của thời đại để cùng nàng chung sống chuỗi ngày hạnh phúc:
Khi chén rượu, khi cuộc cờ
Khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên...
2. Ngày nay, chúng ta hơn các cụ ở chỗ chúng ta có cái thú vui được mời người đẹp đi ăn cơm tây uống rượu vang lu bù. Khi đưa nàng vào một tiệm ăn nho nhỏ, ấm cúng, ngồi đối diện với nàng bên ngọn nến lung linh. Bạn kêu một chai rượu đỏ. Rượu được rót ra ly, óng ả như màu hồng ngọc và thơm ngát mùi nho chín lên men. Bạn cụng ly với nàng, rồi trìu mến nhìn những ngón tay thon nhỏ của nàng cầm ly rượu đong đưa trước mặt. Bạn sẽ thấy nàng đẹp hẳn lên, cặp mắt nàng như long lanh tình tứ hơn, đôi môi nàng chín mọng hơn và gò má nàng phản ánh màu rượu đỏ dường như cũng hồng hơn. Bạn sẽ nhận ra câu thơ Thôi Hộ là hay tuyệt: “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng”. Ở đây không có hoa đào nhưng đã có màu rượu vang thay thế. Rượu vang làm tôn nhan sắc của người đẹp lên gấp bội.
3. Ngồi uống rượu với các nàng, chẳng những ta có cảm tưởng là chai rượu ngon hơn hẳn lên, mà về rất nhiều phương diện ta còn thấy rượu vang giống hệt với đàn bà nữa. Thật vậy, khi rót ra một ly rượu vang, ta thưởng thức trước hết là màu rượu. Dù đó là màu đỏ thẫm của rượu Bordeaux, màu đỏ hồng của rượu Bourgogne, hay màu vàng như hổ phách của rượu Sauternes để lâu năm, ta đều yêu cái nét óng ả của nó và ta gọi đó là “la robe du vin”, cũng ví như cái áo nàng mặc đang làm tôn vẻ đẹp của nàng. Kế đó là vị rượu. Nó gồm đủ cả vị chua, vị chát, vị đắng, vị ngọt. Thì đàn bà chẳng cho chúng ta đủ thứ mùi vị đó hay sao? Những lúc nàng hờn ghen, giận dỗi, mỉa mai, gắt gỏng hay âu yếm, nũng nịu là những lúc chúng ta được nếm qua tất cả những ngọt bùi, chua chát, nồng nàn hay đắng ngắt của cuộc tình.
4. Rượu vang còn giống đàn bà ở chỗ tự nó có hương thơm ngào ngạt. Rượu vang thì càng qúy phái, sang trọng, đắt tiền bao nhiêu, càng có hương thơm nồng nàn quyến rũ bấy nhiêu. Chỉ cần nâng ly khoắng lên một chút để oxygen trong không khí tác động vào chất rượu là mùi thơm sẽ bốc lên ngào ngạt để khứu giác của ta thưởng thức.
Và cũng tương tự như đàn bà, rượu vang rất tươi mát hăng say khi còn trẻ nhưng càng để lâu thì vị chua và vị chát trong rượu càng lắng dịu xuống, vị ngọt ngào của rượu trở thành đặm đà hơn, và cái dư vị dư hương còn để lại trên cuống lưỡi tiếp theo sau ngụm rượu càng khiến cho ta ngây ngất.
5. Chọn vang cho nàng:
Bạn cần phải xét coi nàng thuộc lớp người nào: Chưa từng biết uống ruợu chát bao giờ; hay Đã có uống qua một vài lần nhưng chưa biết gì nhiều; hoặc Đã từng nếm nhiều thứ rượu chát và rất biết thưởng thức rượu ngon.
a.Nếu thuộc lớp thứ nhất, bạn nên mời nàng nếm thử những thứ rượu nhẹ và ngọt, thường là rượu vang trắng hoặc hồng (rosé), thí dụ như White Zinfandel. Loại này dễ uống nên rất thích hợp để phụ nữ bắt đầu làm quen với rượu vang. Nó giống với nước ngọt giải khát nhiều hơn là rượu. Còn bạn thì tùy sở thích tùy tửu lượng mà kêu, mục đích là để chung vui với đào chứ không chú ý nhiều đến phẩm chất của rượu.
b.Nếu nàng thuộc lớp thứ hai, bạn có thể giới thiệu với nàng những thứ rượu đỏ thuộc loại nhẹ nhàng, thanh thoát, thí dụ một chai Beaujolais grand cru của Pháp như Fleurie, Chiroubles, Brouilly hay Moulin-a-Vent. Hoặc một chai Pinot Noir của Mỹ do nhà Clos du Bois, Acacia hay Argyle sản xuất. Các chai rượu đỏ nhẹ này, nếu được ướp lạnh một chút thì sẽ ngon hơn.
c.Nếu nàng thuộc lớp thứ ba, thì vừa dễ mà vừa khó cho bạn. Dễ ở chỗ bạn biết chắc là có được người đồng ẩm cũng chia sẻ cái thú thưởng thức rượu vang với mình. Bạn sẽ có thể cùng nàng phân tích và tán thưởng những nét đặc sắc của rượu và câu chuyện giữa 2 người cùng sở thích sẽ rất là ròn rã tự nhiên. Nhưng cái khó là bạn phải làm sao lựa được chai rượu cho hợp với ý nàng. Lựa chai xoàng quá, nàng có thể cho là bạn hơi hà tiện, lựa chai đắt tiền nhưng không hợp với món ăn, nàng có thể nghĩ là bạn chưa đủ lịch lãm.
Sưu tầm
14 tháng 10, 2012
Đêm nay (24,25,26)
-
Phần 24 -
Trong tay Jin Young là chiếc váy được mang từ Hàn Quốc sang, cứ tưởng sẽ chỉ mặc cho buổi biểu diễn ở Chicago nên cô đã không gìn giữ cẩn thận. Khi mặc thử để chuẩn bị cho hôm biểu diễn ở trường cô thấy dây kéo bị hở ở phần dưới lưng, cô không thể kéo nó lên được nữa.
Cô nhớ hình như dịch vụ giặt ủi ở Phố Hàn có nhận sửa chữa. Cô sẽ đến đó.
Cô đang đứng ở phía trước cửa hiệu giặt ủi cô vẫn từng tới trước đây, nhưng giờ đây chỗ đó đã đóng cửa.
Cô nên làm gì bây giờ? Hôm nay không phải là ngày nghỉ và đã là mười giờ ba mươi sáng! Ngay cả khi cô gấp rút thuê chiếc váy khác cũng không có đủ thời gian!
Cô đi dọc theo khu phố Hàn cố gắng tìm chỗ có thể sửa áo cho cô. Có một số cửa hiệu cắt may trông khá đắt tiền. Cô quyết định thử nhờ họ giúp, cô bước vào một cửa hiệu để thử vận may, người chủ nhìn đi chỗ khác khi biết cô chỉ cần sửa dây kéo.
Cô đứng trên hè phố chẳng biết sẽ phải làm gì nữa. Mặt trời mùa đông đã không còn đẹp như khi cô vừa thức dậy vào buổi sáng. Cô bắt đầu cảm thấy nóng và hoang mang. Cô khát nước! Chúa ơi! Ai có thể giúp cô?
Cô nhìn qua bên kia đường và thấy một người bước ra khỏi cửa hàng nhìn cô. Đó là một người đàn ông lớn tuổi với khuôn mặt tròn nhân hậu. Ông mỉm cười thật tươi với cô và vẫy tay về phía cô như gọi một đứa trẻ. Ông vẫy tay chào cô.
Cô không thể tin là mình may mắn đến thế khi ngồi trong cửa hiệu của ông. Ông đưa cho cô một tách trà quế. Trà thơm ngon như chưa bao giờ thơm ngon như thế, chắc chắn không phải là trà gói chế biến mà phải là trà được pha đúng điệu.
Trong tay Jin Young là chiếc váy được mang từ Hàn Quốc sang, cứ tưởng sẽ chỉ mặc cho buổi biểu diễn ở Chicago nên cô đã không gìn giữ cẩn thận. Khi mặc thử để chuẩn bị cho hôm biểu diễn ở trường cô thấy dây kéo bị hở ở phần dưới lưng, cô không thể kéo nó lên được nữa.
Cô nhớ hình như dịch vụ giặt ủi ở Phố Hàn có nhận sửa chữa. Cô sẽ đến đó.
Cô đang đứng ở phía trước cửa hiệu giặt ủi cô vẫn từng tới trước đây, nhưng giờ đây chỗ đó đã đóng cửa.
Cô nên làm gì bây giờ? Hôm nay không phải là ngày nghỉ và đã là mười giờ ba mươi sáng! Ngay cả khi cô gấp rút thuê chiếc váy khác cũng không có đủ thời gian!
Cô đi dọc theo khu phố Hàn cố gắng tìm chỗ có thể sửa áo cho cô. Có một số cửa hiệu cắt may trông khá đắt tiền. Cô quyết định thử nhờ họ giúp, cô bước vào một cửa hiệu để thử vận may, người chủ nhìn đi chỗ khác khi biết cô chỉ cần sửa dây kéo.
Cô đứng trên hè phố chẳng biết sẽ phải làm gì nữa. Mặt trời mùa đông đã không còn đẹp như khi cô vừa thức dậy vào buổi sáng. Cô bắt đầu cảm thấy nóng và hoang mang. Cô khát nước! Chúa ơi! Ai có thể giúp cô?
Cô nhìn qua bên kia đường và thấy một người bước ra khỏi cửa hàng nhìn cô. Đó là một người đàn ông lớn tuổi với khuôn mặt tròn nhân hậu. Ông mỉm cười thật tươi với cô và vẫy tay về phía cô như gọi một đứa trẻ. Ông vẫy tay chào cô.
Cô không thể tin là mình may mắn đến thế khi ngồi trong cửa hiệu của ông. Ông đưa cho cô một tách trà quế. Trà thơm ngon như chưa bao giờ thơm ngon như thế, chắc chắn không phải là trà gói chế biến mà phải là trà được pha đúng điệu.
Thật là trùng hợp! Không phải tất cả mọi người đều thích quế và
cô là một trong những người yêu thích hương vị độc đáo của nó. Tách trà làm tan
biến những lo lắng và thất vọng trong cô.
Người thợ may già không nói gì nhiều, ông chăm chú chữa dây kéo áo cho cô. Mùi thơm của vải trong cửa hiệu làm cô thấy dễ chịu. Cô nhìn xung quanh, các bộ áo quần treo đầy các kệ bằng gỗ sồi trong cửa hàng. Đây đúng là một hiệu may nổi tiếng chuyên may quần áo đàn ông. Cô không tưởng tượng nổi ông cụ này sẽ sẵn lòng giúp cô. Khuôn mặt thân thiện và đôi mắt ấm áp ... Khi ông nhìn lên, cô nhìn ông với một nụ cười biết ơn.
Người thợ may già không nói gì nhiều, ông chăm chú chữa dây kéo áo cho cô. Mùi thơm của vải trong cửa hiệu làm cô thấy dễ chịu. Cô nhìn xung quanh, các bộ áo quần treo đầy các kệ bằng gỗ sồi trong cửa hàng. Đây đúng là một hiệu may nổi tiếng chuyên may quần áo đàn ông. Cô không tưởng tượng nổi ông cụ này sẽ sẵn lòng giúp cô. Khuôn mặt thân thiện và đôi mắt ấm áp ... Khi ông nhìn lên, cô nhìn ông với một nụ cười biết ơn.
Cô thử dây kéo khi ông làm xong. Tay nghề của ông thật tuyệt vời, thảo nào cửa hiệu trông thật chuyên nghiệp!
Người thợ may nhìn vào một cuốn sổ lớn, hình như ông ghi gì đó vào sổ. Thấy tò mò cô đến gần hơn. Cuốn sổ ghi đầy các số đo của khách, ngày tháng và những ký hiệu mà cô chắng biết là gì.
Người thợ may bước vào bên trong cửa hàng rồi
trở ra ngay với một bộ đồ trong tay. Có vẻ ông rất tự hào với những sản phẩm của
mình. Bộ đồ này cũng là một kiệt tác của ông. Từ loại vải, cách cắt đến đường
may đều hoàn hảo! Jin Young tự hỏi ai sẽ phù hợp để là chủ của bộ đồ cắt may
tinh xảo này .
Người thợ may mở ve áo khoác. Cô hết sức tò mò và cùng lúc, cô cũng hơi ngạc nhiên tại sao ông ấy lại cho cô xem bộ đồ đó. Cô hơi nghiêng người về phía trước để nhìn cho rõ. Có một miếng vải nhỏ khâu đằng sau ve áo ghi tên khách đặt may bộ áo. Những gì cô thấy làm cho cô ngạc nhiên, tên của chủ bộ áo được viết bằng tiếng Hàn.
Shin Dong Hyuk.
Đó là tên của một người đàn ông Hàn Quốc!
Cô đọc tên đó lớn thành tiếng như cố thử phát âm những âm thanh của cái tên đó, rồi vươn tay ra chạm vào hàng chữ. Ưm ... người đàn ông Hàn Quốc này là ai? Bộ áo này có hợp với người đó không. Tại sao người thợ may lại đưa cho cô xem? Người đàn ông này có liên quan gì với cô không?
Không tính phí sửa áo?
Cô bước ra khỏi cửa hàng trong bối rối. Cô quay lại nhìn người thợ may già lần nữa. Tại sao ông lại không tính tiền công sửa áo cho cô?
Cô đã ở trong cửa hiệu được một lúc, càng về chiều càng có nhiều khách hàng và hầu hết đều đàn ông! Cho đến khi những người đàn ông đó đều nhìn cô đầy hiếu kỳ cô mới chấp nhận sự thật là người thợ may đã không tính tiền công chữa dây kéo áo cho cô.
Cô vội vàng bỏ đi, cô còn có một cái hẹn ăn trưa.
Người thợ may mở ve áo khoác. Cô hết sức tò mò và cùng lúc, cô cũng hơi ngạc nhiên tại sao ông ấy lại cho cô xem bộ đồ đó. Cô hơi nghiêng người về phía trước để nhìn cho rõ. Có một miếng vải nhỏ khâu đằng sau ve áo ghi tên khách đặt may bộ áo. Những gì cô thấy làm cho cô ngạc nhiên, tên của chủ bộ áo được viết bằng tiếng Hàn.
Shin Dong Hyuk.
Đó là tên của một người đàn ông Hàn Quốc!
Cô đọc tên đó lớn thành tiếng như cố thử phát âm những âm thanh của cái tên đó, rồi vươn tay ra chạm vào hàng chữ. Ưm ... người đàn ông Hàn Quốc này là ai? Bộ áo này có hợp với người đó không. Tại sao người thợ may lại đưa cho cô xem? Người đàn ông này có liên quan gì với cô không?
Không tính phí sửa áo?
Cô bước ra khỏi cửa hàng trong bối rối. Cô quay lại nhìn người thợ may già lần nữa. Tại sao ông lại không tính tiền công sửa áo cho cô?
Cô đã ở trong cửa hiệu được một lúc, càng về chiều càng có nhiều khách hàng và hầu hết đều đàn ông! Cho đến khi những người đàn ông đó đều nhìn cô đầy hiếu kỳ cô mới chấp nhận sự thật là người thợ may đã không tính tiền công chữa dây kéo áo cho cô.
Cô vội vàng bỏ đi, cô còn có một cái hẹn ăn trưa.
Phần
25
Anh dán
mắt vào nữ thần của mình giống như một cậu học trò nhỏ si tình.
Khi anh
nhìn thấy cô ở hậu trường trước đó, đầu
óc anh trở nên trống rỗng và gần như quên thở. Cứ như trở lại tuổi thiếu niên,
anh chỉ biết nhìn
ngắm cô mà không biết làm gì khác. Tâm trí anh đầy ắp hình ảnh cô và chỉ riêng cô.
Không còn có
chỗ cho bất cứ điều gì
hay bất cứ ai.
Hoa hồng của anh đã là một đóa hoa mãn khai. Cô đã thực sự trở thành một người phụ nữ đẹp đến nổi anh như không thở được. Dù chỉ trang điểm nhẹ cô vẫn rất nổi bật. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô trong trang phục như thế, chiếc áo dài hở vai màu đỏ rất tươi làm tôn dáng người mảnh mai thật duyên dáng và làm nổi bật làn da trắng ngà của cô. Mái tóc đen mượt của cô được buộc bằng một dải nhung. Cô mang đôi giày gót cao rất nữ tính, anh có thể nhìn thấy các tĩnh mạch màu xanh lục mờ mờ trên bắp chân mịn màng của cô. Anh chợt muốn hôn lên bắp chân đẹp như bạch ngọc đầy gợi cảm đó.
Khi cô quay lại nhìn thấy anh, cô mỉm cười và bước chầm chậm về phía anh. Trái tim anh đập dồn dập theo từng bước chân cô. Cô hôn nhẹ lên trán anh. Anh thấy cô giống như Nữ thần Tình yêu, nụ hôn của cô đủ để chinh phục thể xác và tâm hồn anh... Anh hoàn toàn phụ thuộc vào cô.
Hoa hồng của anh đã là một đóa hoa mãn khai. Cô đã thực sự trở thành một người phụ nữ đẹp đến nổi anh như không thở được. Dù chỉ trang điểm nhẹ cô vẫn rất nổi bật. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô trong trang phục như thế, chiếc áo dài hở vai màu đỏ rất tươi làm tôn dáng người mảnh mai thật duyên dáng và làm nổi bật làn da trắng ngà của cô. Mái tóc đen mượt của cô được buộc bằng một dải nhung. Cô mang đôi giày gót cao rất nữ tính, anh có thể nhìn thấy các tĩnh mạch màu xanh lục mờ mờ trên bắp chân mịn màng của cô. Anh chợt muốn hôn lên bắp chân đẹp như bạch ngọc đầy gợi cảm đó.
Khi cô quay lại nhìn thấy anh, cô mỉm cười và bước chầm chậm về phía anh. Trái tim anh đập dồn dập theo từng bước chân cô. Cô hôn nhẹ lên trán anh. Anh thấy cô giống như Nữ thần Tình yêu, nụ hôn của cô đủ để chinh phục thể xác và tâm hồn anh... Anh hoàn toàn phụ thuộc vào cô.
Buổi biểu diễn của cô ngày hôm đó thật tuyệt vời, từng tiếng đàn cô khuấy động trái tim anh. Làm thế nào cô xuất hiện trên hành tinh này? Hay cô là một thiên thần được ơn trên gửi đến? Cô là Nữ Thần tình Yêu của anh hay nhạc sĩ nhỏ của anh? Hãy xem mọi người đều bị lôi kéo vào thế giới của âm nhạc của cô kìa! Hãy xem mọi người dán mắt vào dáng vóc tuyệt đẹp đang tạo ra những âm thanh tuyệt vời trên sân khấu! Anh muốn chạy lên đó để che cô lại, bảo vệ cô. Anh không muốn bất kỳ người đàn ông nào nhìn chằm chằm vào cô, ngấu nghiến cô với những đôi mắt thèm khát! Một ý tưởng điên rồ chợt đến, anh muốn giam cô mãi mãi, giấu đôi cánh của cô để cô sẽ không bao giờ có thể rời xa anh nữa.
Sau buổi biểu diễn anh đi ra ngoài chờ cô. Cô không để cho anh phải chờ lâu, nhưng anh vẫn cảm thấy như anh đã phải chờ cô một đời.
Cô kia
rồi. Tựa người vào cổng trường, khuôn mặt cô có vẻ sầu thảm rất
kỳ lạ. Trái
tim như thắt lại anh
chạy vội về
phía cô. Nước
mắt dâng đầy trong
mắt khi cô
thấy anh. Cô vươn cả
hai tay quấn quanh cổ
anh làm anh nhớ cô đã luôn ôm lấy anh trong
những ngày xa xưa. Anh ôm cô thật chặt.
"Có
chuyện gì thế? Nói
cho anh nghe! Em bị sao vậy? Đầu em
lại đau à? "
Anh lo lắng
hỏi.
Cô lắc đầu với những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
Cô lắc đầu với những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
"
Chân của em ...
chân của em… đau quá!"
Anh nâng
cằm cô để có thể nhìn
mặt cô.
Cô nức nở: "Khi
em đi ra… rất đông. Một người phụ nữ ... ", cô chỉ vào một người phụ
nữ rất mập.
"Người đó ... người đó dẫm lên em. Rất đau! Mà còn không thèm xin lỗi!
"
Anh cúi xuống nhìn chân cô. Để xem rõ hơn anh ngồi xuống, nâng nhẹ váy cô. Anh thở dốc, Chúa ơi! Chân của cô bị thương khá nặng. Dây đeo và gót giày cao gót của cô bị đứt gãy, bàn chân rất đẹp của cô bị thâm tím, bị rách da và đang chảy máu. Anh nhìn gần hơn, mắt cá chân hình như đang sưng lên!
Anh giận đến nỗi muốn đánh một ai đó! Đôi mày anh cau lại khi giận dữ hỏi, "Người đó ở đâu?"
Cô lắc đầu, "Đưa em về đi. Thôi đi, bà ấy chỉ bất cẩn, bà ấy đâu có cố ý. Em nghĩ bà ấy thậm chí không biết đã dẫm lên chân em. "
Đúng lúc đó, anh thấy mắt Jin Young nhìn theo một người đàn bà vừa đi qua hai người. Đó là một người rất mập. Bất cẩn không phải là một tội lỗi, nhưng làm bị thương Jin Young quý báu của anh là không thể tha thứ được!
Anh bế cô đặt vào xe và nghĩ anh rất sẵn lòng bế cô. Nếu không bị thương chắc chắn cô sẽ không cho phép anh bế cô như thế này. Và ... thực ra nếu không vì lo lắng cho chân cô, anh có thể bế cô đi mãi, đi mãi ... đến tận cùng trời cuối đất.
Nhìn khuôn mặt tội nghiệp của cô, anh thấy như thể trái tim mình bị xé từng mảnh.
"Cây violon... cây violon của em vẫn còn trong phòng trang điểm, anh đi lấy nó dùm em được không?"
"Chắc rồi! Em hãy ngoan ngoãn chờ trong xe nhé. Anh sẽ quay lại ngay. "
Cô ngồi trong xe và hơi nhấc chân để bớt đau. Cô nhớ lúc chân cô bị đạp lên, đau đến nỗi nước mắt cô trào ra gần như ngay lập tức. Ý nghĩ đầu tiên trong cô là tìm Frank, tìm anh để an ủi cô. Chúa ơi, cô đã hoàn toàn dựa vào anh!
Có tiếng ồn ào gần nơi xe của Frank đang đậu. Cô nhìn qua cửa sổ theo hướng đó và thấy một đám đông nhưng cô không biết có chuyện gì. Lúc sau Frank trở lại với cây đàn violin. Anh mỉm cười rất lạ nhưng cô không nhìn thấy.
Cô nghe anh nói, "Hãy đi đến bác sĩ trước, để bác sĩ kiểm tra vết thương. "
Lông mày cô nhăn lại tạo thành một cái cau mày khi cô buồn bã nói, "Đâu còn lựa chọn nào khác..."
Khi chiếc xe rẽ vào làn đường khác ... Gì vậy? Chuyện gì vậy? ... Chuyện gì đã xảy ra? Cô dụi mắt và nhìn qua cửa sổ xe kỹ hơn. Cô nhìn thấy một nhóm phụ nữ đang mải tranh cãi mà không chú ý đến sẽ đi đâu hay đang dẫm vào ai... Rồi cô nhìn thấy thủ phạm! Cả nhóm của họ, cả người đàn bà mập đó, người đã dẫm lên cô, tất cả đều trong vũng bùn ở ven hồ của trường! Họ níu kéo và ném những lời lăng mạ vào nhau trông rất kỳ cục và hài hước! Thật ra đã xảy ra chuyện gì thế?
Cô quay sang nhìn Frank đột ngột, như thể chợt nhận ra điều gì đó! Anh đặt ngón trỏ trên môi và có một vẻ mặt rất tinh nghịch. Giọng anh đầy bí ẩn, "Suỵt ... Đừng nói cho ai biết!"
"Chúa ơi!" Jin Young đập tay vào trán nhưng không thể nhịn cười.
Phần 26
"Đây là đâu?"
"Nhà của anh."
"Nhưng ...!"
"Không có nhưng gì hết... bác sĩ sẽ tới đây nhanh thôi”. Anh nói trong khi bế cô vào nhà.
Đúng thế, bác sĩ đến gần như cùng một lúc. Frank hết sức lo lắng khi nói chuyện với ông, họ có vẻ rất quen thuộc khi dùng những thuật ngữ y khoa, ông là bác sĩ gia đình của Frank chăng?
Hai người đàn ông ngồi gần bàn chân cô và thảo luận hết sức tập trung. Cả hai đều không để ý đến cô, họ dường như không có lưu tâm nào về bất kỳ biểu hiện hay cảm xúc của cô. Cứ như cô không có ở đó ...
Cô chỉ có thể chuyển sự chú ý của mình đến các hình vẽ trên giấy dán tường ... Cô cảm thấy hơi bối rối và không biết nhìn đi đâu.
Anh cúi xuống nhìn chân cô. Để xem rõ hơn anh ngồi xuống, nâng nhẹ váy cô. Anh thở dốc, Chúa ơi! Chân của cô bị thương khá nặng. Dây đeo và gót giày cao gót của cô bị đứt gãy, bàn chân rất đẹp của cô bị thâm tím, bị rách da và đang chảy máu. Anh nhìn gần hơn, mắt cá chân hình như đang sưng lên!
Anh giận đến nỗi muốn đánh một ai đó! Đôi mày anh cau lại khi giận dữ hỏi, "Người đó ở đâu?"
Cô lắc đầu, "Đưa em về đi. Thôi đi, bà ấy chỉ bất cẩn, bà ấy đâu có cố ý. Em nghĩ bà ấy thậm chí không biết đã dẫm lên chân em. "
Đúng lúc đó, anh thấy mắt Jin Young nhìn theo một người đàn bà vừa đi qua hai người. Đó là một người rất mập. Bất cẩn không phải là một tội lỗi, nhưng làm bị thương Jin Young quý báu của anh là không thể tha thứ được!
Anh bế cô đặt vào xe và nghĩ anh rất sẵn lòng bế cô. Nếu không bị thương chắc chắn cô sẽ không cho phép anh bế cô như thế này. Và ... thực ra nếu không vì lo lắng cho chân cô, anh có thể bế cô đi mãi, đi mãi ... đến tận cùng trời cuối đất.
Nhìn khuôn mặt tội nghiệp của cô, anh thấy như thể trái tim mình bị xé từng mảnh.
"Cây violon... cây violon của em vẫn còn trong phòng trang điểm, anh đi lấy nó dùm em được không?"
"Chắc rồi! Em hãy ngoan ngoãn chờ trong xe nhé. Anh sẽ quay lại ngay. "
Cô ngồi trong xe và hơi nhấc chân để bớt đau. Cô nhớ lúc chân cô bị đạp lên, đau đến nỗi nước mắt cô trào ra gần như ngay lập tức. Ý nghĩ đầu tiên trong cô là tìm Frank, tìm anh để an ủi cô. Chúa ơi, cô đã hoàn toàn dựa vào anh!
Có tiếng ồn ào gần nơi xe của Frank đang đậu. Cô nhìn qua cửa sổ theo hướng đó và thấy một đám đông nhưng cô không biết có chuyện gì. Lúc sau Frank trở lại với cây đàn violin. Anh mỉm cười rất lạ nhưng cô không nhìn thấy.
Cô nghe anh nói, "Hãy đi đến bác sĩ trước, để bác sĩ kiểm tra vết thương. "
Lông mày cô nhăn lại tạo thành một cái cau mày khi cô buồn bã nói, "Đâu còn lựa chọn nào khác..."
Khi chiếc xe rẽ vào làn đường khác ... Gì vậy? Chuyện gì vậy? ... Chuyện gì đã xảy ra? Cô dụi mắt và nhìn qua cửa sổ xe kỹ hơn. Cô nhìn thấy một nhóm phụ nữ đang mải tranh cãi mà không chú ý đến sẽ đi đâu hay đang dẫm vào ai... Rồi cô nhìn thấy thủ phạm! Cả nhóm của họ, cả người đàn bà mập đó, người đã dẫm lên cô, tất cả đều trong vũng bùn ở ven hồ của trường! Họ níu kéo và ném những lời lăng mạ vào nhau trông rất kỳ cục và hài hước! Thật ra đã xảy ra chuyện gì thế?
Cô quay sang nhìn Frank đột ngột, như thể chợt nhận ra điều gì đó! Anh đặt ngón trỏ trên môi và có một vẻ mặt rất tinh nghịch. Giọng anh đầy bí ẩn, "Suỵt ... Đừng nói cho ai biết!"
"Chúa ơi!" Jin Young đập tay vào trán nhưng không thể nhịn cười.
Phần 26
"Đây là đâu?"
"Nhà của anh."
"Nhưng ...!"
"Không có nhưng gì hết... bác sĩ sẽ tới đây nhanh thôi”. Anh nói trong khi bế cô vào nhà.
Đúng thế, bác sĩ đến gần như cùng một lúc. Frank hết sức lo lắng khi nói chuyện với ông, họ có vẻ rất quen thuộc khi dùng những thuật ngữ y khoa, ông là bác sĩ gia đình của Frank chăng?
Hai người đàn ông ngồi gần bàn chân cô và thảo luận hết sức tập trung. Cả hai đều không để ý đến cô, họ dường như không có lưu tâm nào về bất kỳ biểu hiện hay cảm xúc của cô. Cứ như cô không có ở đó ...
Cô chỉ có thể chuyển sự chú ý của mình đến các hình vẽ trên giấy dán tường ... Cô cảm thấy hơi bối rối và không biết nhìn đi đâu.
Bác sĩ quay lại và mỉm cười với cô, “Thủ phạm chắc phải nặng đến 250 pounds mới có thể gây ra vết
thương đến thế. Tình trạng khá tệ. Đứt dây chằng và mắt cá chân
bị bong. Cô sẽ cần nghỉ ngơi một khoảng
thời gian, tạm thời cô không thể đi lại được. Cô phải dành thời gian cho cho
nó phục hồi. Tôi đã thực hiện xử lý sơ bộ và sẽ để lại vài loại thuốc
sát trùng. Sẽ bó bột
cho cô khi đến bệnh viện vào ngày mai. "
Sau đó bác sĩ ra về để lại nỗi lo lắng tràn ngập trong cô. Bó bột ư!? Làm thế nào để cô có thể quay trở lại Hàn Quốc trong thời gian ba ngày? Nếu cha của cô biết được cô bị thương ở New York một lần nữa, chắc ông sẽ giam cô mãi mãi! Song-Jae đã rời New York và nếu cô ấy kéo dài chuyến đi thì cô không có nhiều bạn bè ở đây để có thể thoải mái ở nhờ. Cô thở dài cho nỗi bất hạnh của mình ...
Sau đó bác sĩ ra về để lại nỗi lo lắng tràn ngập trong cô. Bó bột ư!? Làm thế nào để cô có thể quay trở lại Hàn Quốc trong thời gian ba ngày? Nếu cha của cô biết được cô bị thương ở New York một lần nữa, chắc ông sẽ giam cô mãi mãi! Song-Jae đã rời New York và nếu cô ấy kéo dài chuyến đi thì cô không có nhiều bạn bè ở đây để có thể thoải mái ở nhờ. Cô thở dài cho nỗi bất hạnh của mình ...
Anh đến
gần và quì xuống bên cạnh cô,
"Này, sao em thở dài?"
Cô nói với anh điều cô đang lo lắng. "Em khờ! Em có thể ở lại đây với anh. "
Gì chứ? Jin Young nghĩ cô không thể ở lại nhà của anh. Cô không gần gũi hay thân quen với Frank đến thế! Nụ hôn ... nụ hôn đó thực sự không thể đại diện cho bất cứ điều gì, không phải sao? Và... với anh chẳng lẽ không có gì khác biệt giữa một người đàn ông và một người đàn bà sao? Giống như bây giờ, cô rất muốn đi vệ sinh, nhưng làm sao cô có thể nói với anh? Đã không quá tệ khi cô không nghĩ về nó, nhưng bây giờ ... cô thực sự rất cần đi... Cô làm sao bây giờ?
Anh nhận ra cô đang có những cử chỉ rất kỳ cục. Cô đang ngồi trên ghế sofa với một chân co lên. Cả hai tay của cô siết chặt với nhau và cô cứ vặn vẹo người. Mặt cô đỏ và nhăn nhúm như bị đau. Anh tự hỏi không biết cô bị chuyện gì, hình như cô không thoải mái.
"Em có sao không? Bị mệt hả? "
Cô lắc đầu, sau đó lại khẽ gật đầu. Anh không thể hiểu được những gì cô đang cố nói với anh.
"Nói cho anh biết, chuyện gì vậy?"
Cô không thể chịu đựng được nữa. Cô bẽn lẽn nhích lại gần anh, anh cũng ngả người về phía trước để nghe cô rõ hơn. Cô thì thầm vào tai anh: "Em muốn đi vệ sinh!”
Dong Hyuk cố kìm tiếng cười sắp bật ra. Cô bé khờ của anh! Anh bế cô vào phòng tắm và đặt cô vào bồn vệ sinh. Cô cúi đầu xuống và nhìn chằm chằm vào áo mình, tránh đôi mắt anh.
"Em cần anh gì nữa không?"
Cuối cùng, cô nhìn lên, có một tia lửa nhỏ trong đôi mắt sáng của cô. Cô lườm anh và rít lên, "Anh ... anh đi ra ngay đi!"
Nhìn vẻ bối rối của cô, anh không thể nhịn cười được nữa. Anh cất lên một tràng cười lớn khi rời phòng tắm.
Cô nghe tiếng anh cười và tự hỏi có phải anh rất vui khi cô trong tình trạng khó xử như vậy không? Chắc là đúng rồi, cô hoàn toàn không có hình ảnh đẹp đẽ quý phái nào mỗi khi người đàn ông này bên cạnh cô? Cô may mắn thế đó!
Lát sau, trong phòng khách.
Khuôn mặt đỏ hơn tôm luộc, cô cúi thấp đầu khi nói với anh, "Xin hãy đưa em về khách sạn. Em không thể ở lại nhà anh. Hành lý, đồ đạc của em tất cả ở khách sạn. Và... Em không thể ở trong nhà của một người đàn ông lạ! Em ... "
Dong Hyuk đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần rằng sao Đức Chúa Trời có thể đã tạo ra một người phụ nữ đáng yêu đến thế... Nếu cô ấy biết ... Nếu cô ấy biết rằng cô đã rất thân mật với anh, vòng tay và những nụ hôn sâu họ đã có trong quá khứ, cô ấy sẽ cảm thấy thế nào?
Cô nói với anh điều cô đang lo lắng. "Em khờ! Em có thể ở lại đây với anh. "
Gì chứ? Jin Young nghĩ cô không thể ở lại nhà của anh. Cô không gần gũi hay thân quen với Frank đến thế! Nụ hôn ... nụ hôn đó thực sự không thể đại diện cho bất cứ điều gì, không phải sao? Và... với anh chẳng lẽ không có gì khác biệt giữa một người đàn ông và một người đàn bà sao? Giống như bây giờ, cô rất muốn đi vệ sinh, nhưng làm sao cô có thể nói với anh? Đã không quá tệ khi cô không nghĩ về nó, nhưng bây giờ ... cô thực sự rất cần đi... Cô làm sao bây giờ?
Anh nhận ra cô đang có những cử chỉ rất kỳ cục. Cô đang ngồi trên ghế sofa với một chân co lên. Cả hai tay của cô siết chặt với nhau và cô cứ vặn vẹo người. Mặt cô đỏ và nhăn nhúm như bị đau. Anh tự hỏi không biết cô bị chuyện gì, hình như cô không thoải mái.
"Em có sao không? Bị mệt hả? "
Cô lắc đầu, sau đó lại khẽ gật đầu. Anh không thể hiểu được những gì cô đang cố nói với anh.
"Nói cho anh biết, chuyện gì vậy?"
Cô không thể chịu đựng được nữa. Cô bẽn lẽn nhích lại gần anh, anh cũng ngả người về phía trước để nghe cô rõ hơn. Cô thì thầm vào tai anh: "Em muốn đi vệ sinh!”
Dong Hyuk cố kìm tiếng cười sắp bật ra. Cô bé khờ của anh! Anh bế cô vào phòng tắm và đặt cô vào bồn vệ sinh. Cô cúi đầu xuống và nhìn chằm chằm vào áo mình, tránh đôi mắt anh.
"Em cần anh gì nữa không?"
Cuối cùng, cô nhìn lên, có một tia lửa nhỏ trong đôi mắt sáng của cô. Cô lườm anh và rít lên, "Anh ... anh đi ra ngay đi!"
Nhìn vẻ bối rối của cô, anh không thể nhịn cười được nữa. Anh cất lên một tràng cười lớn khi rời phòng tắm.
Cô nghe tiếng anh cười và tự hỏi có phải anh rất vui khi cô trong tình trạng khó xử như vậy không? Chắc là đúng rồi, cô hoàn toàn không có hình ảnh đẹp đẽ quý phái nào mỗi khi người đàn ông này bên cạnh cô? Cô may mắn thế đó!
Lát sau, trong phòng khách.
Khuôn mặt đỏ hơn tôm luộc, cô cúi thấp đầu khi nói với anh, "Xin hãy đưa em về khách sạn. Em không thể ở lại nhà anh. Hành lý, đồ đạc của em tất cả ở khách sạn. Và... Em không thể ở trong nhà của một người đàn ông lạ! Em ... "
Dong Hyuk đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần rằng sao Đức Chúa Trời có thể đã tạo ra một người phụ nữ đáng yêu đến thế... Nếu cô ấy biết ... Nếu cô ấy biết rằng cô đã rất thân mật với anh, vòng tay và những nụ hôn sâu họ đã có trong quá khứ, cô ấy sẽ cảm thấy thế nào?
Anh quay đi, hoàn toàn bỏ qua những phản đối của cô. "Anh sẽ nấu gì đó cho em ăn."
Dường như anh đã kiên quyết không đưa cô trở lại khách sạn. Cô không đi lại được và cô không có lựa chọn nào khác, cô hoàn toàn phụ thuộc vào anh. Hừ...! Bây giờ cô bắt đầu cảm thấy rất khó chịu. Phấn trang điểm của cô nhòe nhoẹt nước mắt và bây giờ cô vẫn còn mặc chiếc áo biểu diễn. Cô bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, cô muốn đi tắm! Tuy nhiên, bác sĩ đã nhắc không để bàn chân cô tiếp xúc với nước. Thật là một ngày tệ hại! Cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi và buồn ngủ ...
Khi anh trở lại với cô, cô đã ngủ say. Anh cũng ngồi xuống dựa người vào ghế sofa và đưa mặt mình gần vào mặt cô, anh muốn ngắm cô. Cô trông như một đứa bé hồn nhiên khi cô ngủ, thật thanh thản, làn mi cong của cô xòe ra như đôi cánh bướm. Anh bắt đầu đếm lông mi cô, anh dùng lưng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô.
Anh
nghiêng người gần tai cô thì thầm, "Đừng đi. Đừng rời
xa anh. Lần
này anh sẽ không để em
đi nữa đâu”. Anh mỉm
cười chẳng hiểu sao cô
có thể rơi vào giấc ngủ khi
nữa ngồi, nữa nằm trên ghế sofa ... Cô thực sự như một đứa trẻ, chỉ những
em bé trong trắng vô tư mới có thể ngủ
dễ dàng như vậy. "Bé
khờ của anh! Người
đẹp ngủ trong rừng của anh ... "
Anh kéo dải lụa cột tóc, mái tóc bóng mượt buông xuống đôi vai cô như một dòng suối óng ả. Anh với tay ra phía sau để mở những lọn tóc của cô, những lọn tóc thật mềm mại níu giữ những ngón tay anh. Anh nới lỏng áo cô để cho cô thoải mái hơn. Anh chạm vào mặt cô và tay anh men theo những đường cong đáng yêu của cô, muốn vuốt ve cô bé đáng yêu đang ngủ của anh.
Rồi anh bế cô lên phòng ngủ đặt cô vào giường. Đôi lông mày cô giãn ra, trông thoải mái hơn khi cô được ngủ trên giường. Hơi thở của cô cũng trở nên nhẹ và đều hơn.
"Em sẽ thoải mái hơn ở đây." Anh ép một nụ hôn lên trán cô như đóng dấu tình yêu của mình trên cô. "Ngủ ngon nhé. Hãy có những giấc mơ đẹp, thiên thần của anh! "
Anh kéo dải lụa cột tóc, mái tóc bóng mượt buông xuống đôi vai cô như một dòng suối óng ả. Anh với tay ra phía sau để mở những lọn tóc của cô, những lọn tóc thật mềm mại níu giữ những ngón tay anh. Anh nới lỏng áo cô để cho cô thoải mái hơn. Anh chạm vào mặt cô và tay anh men theo những đường cong đáng yêu của cô, muốn vuốt ve cô bé đáng yêu đang ngủ của anh.
Rồi anh bế cô lên phòng ngủ đặt cô vào giường. Đôi lông mày cô giãn ra, trông thoải mái hơn khi cô được ngủ trên giường. Hơi thở của cô cũng trở nên nhẹ và đều hơn.
"Em sẽ thoải mái hơn ở đây." Anh ép một nụ hôn lên trán cô như đóng dấu tình yêu của mình trên cô. "Ngủ ngon nhé. Hãy có những giấc mơ đẹp, thiên thần của anh! "
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)