23 tháng 12, 2012

Tôi gặp Song Seung Heon

 Ghi theo lời kể của một người bạn, niềm vui và hạnh phúc, nỗi phấn khích và tình yêu chân thành của chị ấy thôi thúc mình phải viết và post ở đây. Để không thể quên, để mãi nhớ những khoảnh khắc...

Không chỉ riêng chị ấy, chính mình cũng không muốn những tình cảm, những cảm xúc in đậm tình yêu này nhạt phai theo năm tháng.
Tình yêu cho một thần tượng, thật lòng khó hiểu nổi cho những ai chưa từng yêu... Tình yêu này, mình biết, không đơn giản là một tình yêu thần tượng đơn thuần, bởi anh đã cho chúng tôi nhiều hơn những gì một thần tượng có thể dành cho fan.



Tôi gặp Song Seung Heon…
Tôi bước vào đại sảnh của khách sạn, có một đám đông ở đó. Không mất nhiều thời gian để nhận ra tôi đang ở một buổi ký tặng ảnh cho người hâm mộ của anh, thần tượng của tôi. Tôi hướng mắt về sân khấu và chợt thấy Jin, cô bạn thân của tôi đang đứng ở rất gần chiếc bàn anh đang ngồi. Tôi nhìn đám đông trước mặt và biết chắc rằng không có cách nào để đến gần anh. Trong tôi chợt dấy lên một nỗi thất vọng vì không thể xin được chữ ký của anh, lòng thầm trách Jin đã không báo cho tôi biết sự kiện ngày hôm nay của anh.
Cảm thấy rất mệt và tuyệt vọng vì không thể vượt qua hàng rào người dày đặc đó để gặp anh, tôi bước qua khu bên cạnh, hình như là một triển lãm tranh hay chương trình từ thiện gì đó…
Tôi nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở góc phòng. Lúc đó người đàn ông mặc áo khoác màu xám xoay lưng lại nên tôi không nhìn rõ khuôn mặt. Và người kia, thật bất ngờ, tôi không tin những gì mình nhìn thấy! Người có vóc dáng hoàn hảo và khuôn mặt sáng ngời không thể lẫn vào bất cứ đâu, là thần tượng của tôi, là người tôi yêu quý, là người mà tôi luôn mang ơn vì đã giúp tôi thoát khỏi những ngày tháng đau buồn bằng drama Phía Đông Vườn Địa Đàng với vai diễn Lee Dong Chul. Bàng hoàng và không tin vào mắt mình, toàn thân tôi run lên và thở không nổi, cảm xúc ngập tràn trong tôi. Ấp úng mất một chút, tôi hỏi bằng tiếng Anh rằng có thể cho tôi xin chữ ký được không. Anh mỉm cười nói rất sẵn lòng. Loay hoay mãi mới tìm được tờ giấy ở trong túi xách đi làm, tự trách mình sao không để sẵn một cuốn sổ và cũng tự hỏi biết còn có cơ hội nào nữa không. Anh ký vào tờ giấy mà tôi đưa.
Tôi thấy anh và người đàn ông mặc áo khoác xám trao đổi với nhau bằng tiếng Hàn, tôi đoán đó là trợ lý của anh. Rồi người trợ lý nói với tôi bằng tiếng Anh.
-           Cô biết có ai nói tiếng Anh để giúp anh về một vài vấn đề anh quan tâm không?
Rất nhanh tôi nghĩ ngay đến Jin, Tôi nói ngay.
-           Tôi có người bạn giỏi tiếng anh và cũng đang học tiếng Hàn, cô ấy sẽ sẵn lòng giúp anh.
Rồi tôi cũng nói luôn.
-          Cô ấy cũng yêu anh nữa.
Trong khi chúng tôi nói chuyện, tôi không thể rời mắt khỏi anh. Khuôn mặt thanh tú hoàn hảo đang hướng về tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt đen sâu thẳm với hàng mi dài huyền thoại đó.
Vừa lúc đó thì Jin xuất hiện, khuôn mặt cô rạng rỡ đầy niềm vui, tay cô vẫy vẫy bức ảnh của anh.
-          Em có hình nè! Có cả chữ ký của anh rồi nè! Chị có chưa?
Tôi cười với cô, chỉ tay về phía anh.
-                 -     Em nhìn xem ai đây!  Anh đang cần một phiên dịch tiếng Anh. Em giúp anh nhé?
Tôi nói với Jin, mắt ngấn nước vì hạnh phúc, có ai cảm nhận giống tôi không, thật sự đó là cảm giác hạnh phúc mà tôi chưa từng có bao giờ.
Mãi hân hoan với tấm ảnh có chữ ký của anh, Jin chỉ nhìn thấy tôi mà không nhận ra hai người đang đứng cạnh tôi. Khuôn mặt Jin thay đổi thật nhanh, tôi không chắc khuôn mặt đó nói lên điều gì, sửng sốt, ngạc nhiên, vui mừng, hạnh phúc hay điều gì khác, hay là tất cả những cảm xúc đó. Tôi chỉ biết chắc là Jin rất sốc khi nhìn thấy anh đứng đó, bên cạnh tôi, gần gũi, thoải mái và có vẻ thân thiết như những người bạn. Nhất là không có ai quấy rầy chúng tôi cả. Chỉ có anh, và chúng tôi.

Dĩ nhiên là Jin rất hân hoan để giúp anh. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, Jin trao đổi với anh bằng tiếng Anh, tôi bước lùi lại để anh và Jin bước lên trước. Jin nói nhiều và thoải mái, tôi và người trợ lý đi phía sau hai người, rất gần, chỉ cách một bước chân.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần jean màu xanh đậm. Không hiểu vì sao Jin và tôi rất thích anh mặc áo sơ mi trắng, dù anh vẫn rất đẹp trong bất kỳ loại trang phục nào. Hôm nay Jin mặc một chiếc áo sơ mi màu đen và quần jean màu xanh. Tôi tự nhủ thật trùng hợp, Jin và anh cùng mặc quần jean, đều là màu xanh đậm khá giống nhau. Tôi ngắm nhìn màu da trắng mịn màng của anh, nhìn những đọt tóc xoăn nhẹ hơi ướt dán vào gáy anh, nhiệt độ của khách sạn chắc vẫn cao hơn so với Seoul.

Không kìm giữ được cảm xúc, tôi nói với lên phía trước với Jin bằng tiếng Việt.
-               -     Jin, em xem nước da của anh kìa, đẹp thật, phải không?
Anh và Jin cùng dừng lại, hơi quay người ra sau nhìn về phía tôi. Ánh mắt anh, nụ cười anh khi nhìn tôi rồi lại nhìn Jin, nữa như chờ đợi chúng tôi kết thúc mẩu đối thoại đó, nữa như muốn biết chúng tôi đang nói  gì… . Tôi vội xin lỗi anh rồi nói với Jin vì sợ anh nghĩ chúng tôi nói điều gì đó không hay về anh.
-              -    Em nói với anh đi, rằng mình đang nói về vẻ đẹp của anh thôi.
Khi Jin giải thích với anh, anh lại nhìn chúng tôi cười bằng nụ cười mà chúng tôi vẫn yêu mê mệt. Bây giờ nụ cười đó không phải trên hình và phim. Bây giờ nụ cười đó đang dành riêng cho chúng tôi. Cho Jin và cho tôi, không còn có ai khác.

Tôi đi sau hai người, ngắm anh từ áo quần, dáng vóc, cử chỉ khi anh trao đổi cùng với Jin, anh dành cho cô những ánh mắt rất hiền, rất thân thiện và gần gũi. Trong biểu cảm của anh có chút gì như bao dung, chắc anh đã quen đón nhận tình cảm nồng nhiệt đó của người hâm mộ. Còn Jin, vẻ rạng rỡ khi ngước nhìn anh, cách đôi tay cô chuyển động theo câu chuyện, ánh mắt và nụ cười cô, cả người cô toát lên vẻ hạnh phúc đến ngỡ ngàng. Khi nhìn cô, tôi như nhìn vào tấm gương soi chính mình, tôi biết chắc tôi cũng có dáng vẻ đó, hạnh phúc đó. Bàng hoàng cảm nhận niềm vui quá lớn và bất ngờ, nhịp tim rối loạn, tôi chỉ biết ngắm nhìn anh và cảm nhận cảm xúc đang tràn ngập trái tim… Mãi tận hưởng niềm vui được ở bên anh gần như tôi không hiểu và không nhớ anh và Jin nói những gì, chỉ biết mình rất vui.

Rồi cũng đến lúc phải chia tay, trước khi anh quay đi Jin vẫn còn kịp hỏi anh.
-             -    Anh có biết Avata hình hoa hồng xanh không?
Anh trả lời bằng một nụ cười. Nụ cười anh, ánh mắt anh như nói rằng, anh biết, vâng, anh biết hoa hồng xanh đó là Jin. Với Jin, tôi nghĩ điều đó quá đáng giá hơn bất kỳ quà tặng nào của anh.

Được gặp anh, được nhìn thấy anh trong đời thực là ước mơ của chúng tôi. Bây giờ những gì chúng tôi có còn nhiều hơn cả mơ ước. Anh hiện hữu bên cạnh chúng tôi, gần đến mức có thể chạm vào anh, được nói với anh, được làm việc cùng anh là niềm hạnh phúc không thể tả nổi. Không chỉ thế, chúng tôi cũng hiện hữu trong thế giới của anh, anh biết chúng tôi là ai. Chúng tôi, những người hâm mộ vẫn hòa lẫn vào hàng triệu fan của anh trên thế giới này, bây giờ là những người thực anh đã gặp, không chỉ là những Avatar hay nickname trên thế giới ảo của Internet.

Cám ơn anh, đã cho tôi những cảm xúc ngọt ngào đó. Những khoảnh khắc bên cạnh anh là ký ức tuyệt đẹp mà tôi sẽ còn lưu giữ mãi trong trái tim.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét