12 tháng 12, 2014

Đừng Bỏ Em Một Mình

Thơ Minh Đức Hoài Trinh, bài thơ viết về nỗi niềm của một cô gái chết trẻ, nỗi sợ hãi, nỗi cô đơn và cảm giác bất lực khi đã chết. Vài mươi năm trôi qua từ khi bài thơ ra đời, khi đọc lại vẫn nguyên cảm xúc rờn rợn, u ám và buồn thảm của một linh hồn yếu đuối và cô đơn.


"...Đừng bỏ em một mình
     Đừng bắt em làm thinh
     Cho em gào nức nở
     Hòa đại dương mông mênh..."

Chỉ một mình trong trăng lạnh, trong bão tố... cùng lũ côn trùng cắn xé thịt da, ngơ ngác, thinh lặng và sợ hãi, xin đừng bỏ em, xin đừng quên em.

 

Đừng bỏ em một mình

Đừng bỏ em một mình
Khi trăng về lạnh lẽo
Khi chuông chùa u minh
Chậm rãi tiếng cầu kinh

Đừng bỏ em một mình
Khi mưa chiều rào rạt
Lũ chim buồn xơ xác
Tìm nhau gục vào mình

Đừng bỏ em một mình
Trời đất đang làm kinh
Rừng xa quằn quại gió
Thu buốt vết hồ tinh

Đừng bỏ em một mình
Đừng bắt em làm thinh
Cho em gào nức nở
Hòa đại dương mông mênh

Đừng bỏ em một mình
Biển đêm vời vợi quá
Bước chân đời nghiêng ngả
Vũ trụ vàng thênh thênh

Đừng bỏ em một mình
Môi vệ thần không linh
Tiếng thời gian rền rĩ
Đường nghĩa trang gập ghềnh

Đừng bỏ em một mình
Bắt em nghe tiếng búa
Tiếng búa nện vào đinh
Hòa trong tiếng u minh

Đừng bỏ em một mình
Bóng thuyền ma lênh đênh
Vòng hoa tang héo úa
Yêu quái vẫn vô tình

Đừng bỏ em một mình
Cho côn trùng rúc rỉa
Cỏ dại phủ mộ trinh
Cho bão tố bấp bênh

Đừng bỏ em một mình
Mấy ngàn năm sau nữa
Ai mái tóc còn xinh
Đừng bỏ em một mình

-Minh Đức Hoài Trinh-

Nghe lời thơ nức nở trên nền nhạc của Pham Duy dưới đây.

Đừng bỏ em một mình - Lệ Thu
Đừng bỏ em một mình - Mai Khôi
Đừng bỏ em một mình - Thái Hiền

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét