Sao một thời gian dài nguội lạnh, bỗng một hôm những tình cảm cũ chợt về...
Lục tìm lại tất cả những bài viết về thần tượng một thời đã mang lại niềm vui, sự thanh an, và những tình bạn thuần khiết trong một cộng đồng không nhỏ quanh mình đến từ nhiều quốc gia khác nhau - với một giao điểm là Người Ấy!
Tôi đã yêu một thần tượng.
Người ta thật xa..., đúng là một ngôi sao xa, chẳng bao giờ tôi có thể chạm tới, nhưng không hiểu sao vẫn cứ yêu, cứ thích, cứ làm rất nhiều thứ cho người ấy dù người ta chẳng bao giờ biết được ...
Dành thời giờ cho một người không quen, như lời cảm ơn chân thành dành cho người mang đến những niềm vui, sự thanh thản trong tâm hồn mà khó có ai có thể làm được.
Nghe tức cười, một người ở xa, không quen, chưa bao giờ gặp mặt, chưa từng biết mình là ai, hay biết về sự có mặt của mình trên cõi đời này,... lại có thể làm an lòng trong một khoảnh khắc rối ren, có thể làm quên đi những phiền muộn cuộc đời khi nhìn vào nụ cười của một bức ảnh, có thể làm nhiều người xa lạ ở mọi nơi trên trái đất thành người quen, để có thể trò chuyện cùng nhau hàng giờ về một đề tài nào đó thuộc về người ấy!
Tôi đã yêu người ấy...
Bởi người ấy cho tôi nhiều thứ mà trong thế giới thật tôi không thể có được.
Tôi khóc và cười, sống trong những vai diễn của người đó, theo dõi từng hoạt động của người ấy, luôn mong mỏi người ấy sẽ thật lòng có hạnh phúc.
Mỗi khi nhìn ngắm những nụ cười của người ấy trên những bức ảnh, trên truyền thông, giữa đám đông hâm mộ, tôi luôn tự hỏi liệu người ấy có vui như chúng ta đang nhìn thấy!?
Tôi lo lắng cả những điều xa xôi, những điều mà bất cứ con người nào tồn tại cũng có thể có, tôi trầm trồ sự hoàn hảo, tôi yêu thích từng ánh nhìn, từng khóe môi đến từng buớc đi, dáng đứng. Tôi trải tâm tình mình trên từng trang giấy, chia sẻ với cộng đồng, dù biết không bao giờ Người Ấy biết có một người như tôi - hiện hữu.
Cứ như thế, tôi sống trong một tình yêu thần tượng, một chiều, mãi là tàng hình với người ấy.
Dù sâu thẳm trong tôi vẫn hy vọng, người ấy đã từng đọc những tâm tình của tôi, biết tôi, dù chỉ là qua một biểu tượng avata nhỏ bé, không nói lên điều gì.
Thế thôi là đủ rồi!
5 tháng 7, 2017
2 tháng 7, 2017
Cố lên, hết giờ rồi!
Mỗi ngày cứ qua đi thật nhanh. Cả ngày loay hoay với những tình yêu.
Chỉ có chút thong dong buổi sáng khi thức giấc, không có ai đó hối thúc, không cần nghĩ có cashflow tháng này thế nào, và có thể lười biếng thêm chút nữa nếu muốn.
Rất muốn làm nhiều thứ cho những tình yêu của mình. Ước gì mà không yêu ai, chắc sẽ rảnh rỗi lắm!
Đôi lúc tự hỏi sao mình yêu bao la đến vậy, từ chú bé con loắt choắt có tuổi thơ chẳng mấy gì vui, đến người vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối, đến cả những người không quen, chưa quen cũng như chưa từng nghĩ sẽ biết đến!
Dù đã qua tuổi trưởng thành lâu rồi, tới giờ vẫn không chắc mình là ai trên cõi đời này, mình xuất hiện để làm gì, trả nợ hay thu nợ,... hay chỉ để làm một hạt cát duyên cho đời này.
Đã hết 6 tháng của 2017, in dấu chân cũng kha khá trên những vùng đất lạ quen... Nhưng những điều muốn làm vẫn còn quá chậm trễ. Có khi nào sẽ mãi mãi không làm được những điều mình muốn không?
Cố lên, một ngày có 24 giờ thôi!
Chỉ có chút thong dong buổi sáng khi thức giấc, không có ai đó hối thúc, không cần nghĩ có cashflow tháng này thế nào, và có thể lười biếng thêm chút nữa nếu muốn.
Rất muốn làm nhiều thứ cho những tình yêu của mình. Ước gì mà không yêu ai, chắc sẽ rảnh rỗi lắm!
Đôi lúc tự hỏi sao mình yêu bao la đến vậy, từ chú bé con loắt choắt có tuổi thơ chẳng mấy gì vui, đến người vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối, đến cả những người không quen, chưa quen cũng như chưa từng nghĩ sẽ biết đến!
Dù đã qua tuổi trưởng thành lâu rồi, tới giờ vẫn không chắc mình là ai trên cõi đời này, mình xuất hiện để làm gì, trả nợ hay thu nợ,... hay chỉ để làm một hạt cát duyên cho đời này.
Đã hết 6 tháng của 2017, in dấu chân cũng kha khá trên những vùng đất lạ quen... Nhưng những điều muốn làm vẫn còn quá chậm trễ. Có khi nào sẽ mãi mãi không làm được những điều mình muốn không?
Cố lên, một ngày có 24 giờ thôi!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)