18:00
ngày …tháng… năm 19XX
Buổi chiều,
trong một căn nhà nhỏ đơn sơ có rất ít đồ đạc, một cái giường, một cái ghế đẩu
thấp, một cái bàn thấp trong góc tường với rất nhiều sách. Người con gái có
khuôn mặt tròn, nhẹ nhỏm với dáng thanh mảnh, tóc đen dài qua lưng, ngồi trên
chiếc giường đơn kê sát một góc tường. Người con trai có vóc dáng thư sinh,
khuôn mặt thanh tú và làn da sáng, ngồi trên ghế ở gần cô gái.
Họ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất như mọi
đôi trai gái nào.
- Anh
à, sao vẫn chưa có điện?
- Không biết sao nữa, chắc bị hư điện đâu đó rồi.
Bên
ngoài cửa sổ ánh mặt trời nhạt dần, đổi màu sang tím nhạt rồi tím thẫm.
- Đốt đèn đi anh!
- Không có đèn, nến gì hết à. Anh chỉ có
cái quẹt ga thôi.
Anh bật
quẹt ga, cái ánh sáng vừa vàng vừa xanh nhỏ xíu bằng đầu ngón tay chập chờn.
- Thôi tắt đi anh, hết ga thì khỏi thấy
gì luôn đó! Sao em về bây giờ? Hàng xóm thấy em đi ra từ nhà anh mà tối thui
như vậy thì nguy rồi!
- Mình chờ chút có điện lại rồi em hãy về.
Họ im lặng,
thoáng chút bối rối trong cái bóng tối dần đặc lại. Khung cửa mờ tối, lâu lâu
có ánh đèn xe quét ngang, nhưng bên trong nhà thì không thấy gì nữa. Cô gái giơ
bàn tay trước mặt nhưng không nhìn thấy, cô đưa tay về phía cửa sổ cố tìm hình
dáng bàn tay nhưng chỉ nhìn thấy lờ mờ. Cô cảm thấy sợ, không gian tối đen bỗng
xa lạ và đáng sợ khi không nghe giọng anh, cũng không nghe hơi thở hay âm thanh
nào để biết bên cô có người.
- Sao anh không nói gì đi?
Anh cười
từ đâu đó rất gần cô.
- Em sợ hả?
- Tay anh đâu?
Cô đưa
bàn tay trái ra phía trước, có một bàn tay nắm lấy. Cái bàn tay ấy ấm áp, vững
chãi. Tay cô đã có chỗ trú ẩn, và cô không còn sợ nữa.
Anh và
cô im lặng.
Cái bóng
tối vẫn bao quanh như đe dọa, nhưng cũng
rất mời gọi. Cô không biết anh nghĩ gì, cô cũng không biết mình sẽ làm gì. Cô vẫn
ngồi trên giường, hai chân thả xuống đất. Anh vẫn ngồi trên cái ghế thấp đâu đó
gần bên cô. Cô không cảm thấy một cử động nào bất thường từ anh. Không một hơi
thở vội, anh vẫn rất điềm tĩnh. Chỉ có một bàn tay nắm lấy một bàn tay. Có anh ở
đây.
Thời
gian trôi qua. Cuối cùng thì cô cũng phải ra khỏi chỗ trú ẩn rất ấm đó. Cô
buông tay anh.
- Thôi em phải về. Trễ rồi. Nhưng làm sao
ra khỏi nhà mà không gây chú ý mới được.
- Em mặc thêm áo khoác của anh nhé!
Anh lần
mò đi tìm cái áo khoác bằng vải Jean dày của anh cho cô nhờ cái đốm lửa nhỏ xíu
của cái quẹt ga. Cô mặc áo vào, hiểu ra ý định của anh.
- Anh cho em mượn cái mũ lưỡi trai của anh
nữa.
Cô búi
tóc cao, đội mũ vào. Giờ đây, với áo khoác và mũ che kín mái tóc cô đã trở
thành một thiếu niên.
Cô thấy
nhẹ nhõm vì cô đã có thể đi ra mà không sợ ai thấy. Đứa con trai sinh viên trường
Y trong ngôi nhà nhỏ đó và thằng bạn học của nó thôi mà. Cô nghĩ mình thật
ngoan, nhưng làm sao người ta biết được!
Anh cứ
cười cười, đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng leo lét của quẹt ga. Cô thật ngộ
nghĩnh. Đúng ra là cô rất xinh trong diện mạo này. Lúc chiều khi đến cô rất
tinh khôi trong quần Jean xanh và áo sơ mi trắng. Giờ đây, thêm cái áo khoác
jean và mũ trông cô thật xinh trai.
Anh và
cô cùng dắt hai chiếc xe đạp ra ngoài, khóa cửa nhà rồi lên xe chạy, con phố vẫn
tối vì không có điện. Không có ai nhìn
thấy anh và cô.
Cô thấy
nhẹ nhõm khi rẽ vào con đường lớn, rực sáng ánh đèn và đông đúc xe cộ. Nhưng
đâu đó trong cô vẫn nhớ cái bóng tối ma mị đó, nhớ cảm giác sờ sợ, nhớ bàn tay
vững chãi của anh.
Anh mỉm
cười khi nhớ cô vài phút trước trong bóng tối trước cửa nhà anh, cô bối rối,
ngượng ngùng và thật đáng yêu trong dáng vóc con trai. Anh nhìn sang cô, dưới
ánh đèn đường, lại là cô với ánh mắt, nụ cười anh đã quen.
Anh tự hỏi, nếu không có mái tóc dài, nếu cô cứ như thế này, liệu anh có vẫn thích cô?
Anh tự hỏi, nếu không có mái tóc dài, nếu cô cứ như thế này, liệu anh có vẫn thích cô?