Hiển thị các bài đăng có nhãn Tay Trong Tay. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tay Trong Tay. Hiển thị tất cả bài đăng

13 tháng 6, 2018

Tay Trong Tay - Câu Chuyện 2


"Có những khoảnh khắc, không là gì với ai đó, nhưng là cả một kho tàng với một người."


Cô lại ngồi trước máy tính. Cái màn hình 23 inch thật rộng để cô đỡ mỏi mắt khi phải làm thêm việc ở nhà đang ở chế độ Screensaver. Anh đang nhìn cô với đôi mắt thật trong trẻo và nụ cười thật tươi. Dù tấm ảnh quá quen thuộc với cô, dù từng chi tiết trên khuôn mặt anh cô đều thuộc nằm lòng, cô cứ phải dán mắt vào khuôn mặt đó.


1. Ba năm trước, vào một ngày…

Một ngày như mọi ngày, cô cứ ngỡ như thế khi cô uể oải dậy vào buổi sáng sau một đêm thức thật khuya với bản báo cáo cuối tháng phải làm cho xong. Một ngày như mọi ngày khi cô trải qua một ngày dài họp với nhóm, rồi họp báo cáo với sếp, một cái hẹn với Agency lúc bốn giờ chiều.
Một ngày chỉ không như mọi ngày khi nhỏ bạn thân từ thời Trung học gọi điện rủ tối đi xem một chương trình sân khấu. Nhận lời đi cùng chỉ để làm bạn vui dù thật lòng cô chỉ muốn chạy vội về nhà vì quá mệt.

Một Gala kỷ niệm, một chương trình với nhiều tiết mục, nhiều tiểu phẩm… một đêm diễn khá ấn tượng cho một người ít đi xem trực tiếp tại sân khấu như cô. Cô không thích đám đông, cô thường nằm dài trên giường nghiền ngẫm những quyển sách ưa thích hay xem film hành động trên cái tab nhỏ gọn 10 inch trước khi chìm vào giấc ngủ. Cô bạn có vé mời từ Agency đang tài trợ cho chương trình đó nên chỗ ngồi rất tôt, từ hàng ghế thứ hai cô có thể thấy rất rõ khuôn mặt, nét diễn của từng người diễn viên.

Những câu chuyện, những số phận, vui có buồn có cứ trôi qua trên sân khấu. Rồi một cậu thiếu niên xuất hiện. Cậu ấy ốm nhỏ, yếu đuối có khuôn mặt thanh tú nhưng lúc nào cũng buồn, đầy cô đơn. Khi bị đánh, bị cư xử bất công, bị lường gạt, cái thân hình nhỏ bé ấy co rúm lại, đôi tay gày guộc giơ lên cố chống đỡ những nghiệt ngã cuộc đời, đôi mắt đỏ ướt nước mắt của cậu luôn nhìn xuống đầy chịu đựng. Hình ảnh cậu đứng lặng lẽ ở một góc sân khấu rơi những giọt đau buồn như mũi tên xuyên thẳng qua tim cô.

Một ngày đã không như mọi ngày, cô trằn trọc cho một giấc ngủ không về với một vai diễn sân khấu, với người diễn viên cô không biết tên.


2. Một năm trước...
Một ngày đã không như mọi ngày khi cô lặng lẽ ôm cái hộp đựng chiếc áo sơ mi, kết quả của bao ngày suy nghĩ, rồi tìm kiếm cái thứ mà cô tạm cho là coi được nhất, có thể xem là quà, đứng nhìn anh từ một góc hành lang bên ngoài sân khấu. Anh đang trong vòng vây của người hâm mộ, của hoa, của quà tặng, của cả đồ ăn thức uống người ta mang tặng…

Cô chợt nhớ ngày đầu tiên nhìn thấy anh, rồi những tháng ngày sau đó, cô lục tìm mọi thông tin về anh trên báo chí, youtube, facebook. Một diễn viên trẻ vừa nổi tiếng được nhiều lời khen từ giới showbig, tài năng, thành công nhờ đam mê và không có scandal nào. Giờ thì cô đã xem hết mọi clip có anh trên internet, những vở có anh diễn, những film có anh đóng.
Cô không biết chính xác, là vào một ngày như mọi ngày bình thường nào đó, cô đã trở thành một trong vô vàn người hâm mộ anh.
Anh đang chụp hình với ai đó, anh nghiêng đầu về phía cô gái cười thật gần gũi, cô muốn bước tới, muốn chụm đầu vào anh trong một cái cười thật đáng yêu, thật hạnh phúc như cô gái đó, mà sao ngại ngùng thế này!


3. Một ngày không biết đã bao lâu...
Một ngày đã không như mọi ngày, khi ngày ấy chứa nhiều cảm xúc của khoảnh khắc mà cô muốn nó cứ kéo dài mãi.

Nhờ một người bạn, cô tìm thấy anh trong hậu đài trước giờ diễn. Dưới ánh đèn rất nhẹ của một góc hậu đài, anh mặc sơ mi màu xanh và quần jean, trông thật thư sinh. Anh mỉm cười khi nhìn thấy cô, rồi anh bước về phía cô với cái dáng đi cô đã quen.

Khi anh đến gần cô nhận ra anh đã trang điểm xong, khuôn mặt đã phủ một lớp phấn nhẹ, môi có một lớp son mỏng hơi hồng. Anh đến bên cô, mang theo nụ cười vẫn làm cô mê mụ, đôi mắt trong veo như trẻ thơ kéo dài ra trong nụ cười lấp lánh hai đốm sáng phản chiếu ngọn đèn nhỏ từ hành lang phía sau cô. Tim cô đang đập dồn dập hay là quên đập trong khoảnh khắc đó, cô chẳng còn nhận ra.

Cô lóng ngóng đưa cho anh túi đồ đựng những thứ linh tinh mà cô nghĩ anh cần. Cô đã không còn là một người lạ với anh, anh đã kết bạn với cô, thi thoảng cô inbox hỏi thăm anh vào những giờ mà cô chắc là không làm phiền, hay không làm mất giấc ngủ hiếm hoi của anh. Thật ra cô rất hiếm khi nhắn tin cho anh, ít xin chụp hình cùng anh. Rất nhiều lần cô chỉ đứng lặng lẽ một góc nào đó bên ngoài sân khấu hay phim trường nhìn anh từ xa, xót xa thấy anh bơ phờ, hốc hác hay đầy mồ hôi…

Anh đưa tay đón cái túi từ cô, hàng mi dài hạ xuống khi anh hơi cúi nhìn cái túi làm cô nín thở. Ánh sáng yếu nhưng với khoảng cách gần như thế này cô nhìn thấy anh thật rõ, từng đường nét trên khuôn mặt anh hoàn hảo, từ sóng mũi thẳng tới cái góc hàm mảnh cắt vụn trái tim người đối diện.

Anh hơi nhướng đôi mày dài rất đẹp khi ngước lên cười với cô. Cô cười với anh. Có ai không cười với anh trong những lúc gặp anh không, cô tự hỏi khi thấy mình cũng đang cười theo nụ cười và ánh mắt ma thuật của anh.
-    Chỉ ít đồ dùng lặt vặt… thôi anh à.
Cô có chút ngượng ngùng, rồi nói thêm.
-    Em nghĩ là anh cần… một lúc nào đó.
Anh lại cười trong khi cô thầm trách mình thiệt không có câu nào hay hơn sao.
-    Cám ơn em nhiều nha.

Rồi anh cứ treo nụ cười dễ mến và ánh mắt như trẻ con đó trên khuôn mặt quá gần với cô, làm cô không còn nhớ mình như thế nào nữa. Chắc là cười ngô nghê như một con ngốc. Ở công ty là sếp của người ta, còn ở đây, trước mặt anh, em chỉ là một con nhỏ không nói được tròn câu.

Cô đoán mình phải chào anh đi thôi, nhưng chân còn chưa muốn rời. Cô muốn nói thêm gì đó, mà cũng không biết nói gì. Anh chắc cũng vậy. Có gì để nói chứ, cô cũng chỉ là một trong muôn vàn người hâm mộ anh. Với anh, cô biết, cô chỉ là một avatar đã từng gặp ngoài đời, một người hâm mộ hay xem anh diễn, quý anh nên hay tặng quà cho anh, có khi anh chẳng còn nhớ là cô đã đưa cho anh những gì trong những chiếc túi ấy!

Bỗng dưng ngọn đèn vàng tắt, cái góc cô đứng tối om, trong khoảnh khắc cô không nhìn thấy gì ngoài một màn đen sẫm đặc quánh. Giật mình cô bật ra một âm thanh sợ hãi.
-    Ahhh.
-    Tới giờ diễn rồi. Đi lối này nè.
-    Chết rồi, tối quá em không thấy gì hết.
Cô cảm thấy anh cười trong bóng tối.
-    Để anh đưa em ra.

Có một bàn tay ấm, hơi xương chạm vào rồi nắm lấy tay cô. Cô ngoan ngoãn đi theo cái bàn tay ấy qua một đoạn hành lang không dài lắm, có một lúc cô nhìn thấy có chút ánh sáng bên trái, cô lờ mờ thấy sân khấu đã bài trí xong, chuẩn bị cho cảnh đầu tiên.
Bình tâm chút, cô hình dung ra ngay cái bàn tay với những ngón dài thanh mảnh cô vẫn thấy trên sân khấu giờ đang nắm lấy tay cô. Bước như trong mộng du, cô đi theo cái bóng có bàn tay ấm áp phía trước, lòng thầm mong cái hành lang đó cứ tối, cứ dài mãi.

Lại một đêm không ngủ, cái lành lang đó, cái không gian tối đó, cái bàn tay mỏng mảnh nhưng mạnh mẽ ấm áp đó, sẽ còn bên cô, còn trong cô rất lâu.

Dù cô biết, chủ nhân của bàn tay ấy, có khi đã quên mất cô ngay sau khi anh trở vào hậu đài.

Có những khoảnh khắc, không là gì với ai đó, nhưng là cả một kho tàng với một người.
 …


Cô chạm vào anh, cảm nhận cái ấm áp của màn hình đang hoạt động sau nụ cười của anh.
Lại một ngày như mọi ngày, hãy bên em khi em làm việc nhé anh!

10 tháng 9, 2017

Tay Trong Tay - Câu chuyện 1


18:00 ngày …tháng… năm 19XX



Buổi chiều, trong một căn nhà nhỏ đơn sơ có rất ít đồ đạc, một cái giường, một cái ghế đẩu thấp, một cái bàn thấp trong góc tường với rất nhiều sách. Người con gái có khuôn mặt tròn, nhẹ nhỏm với dáng thanh mảnh, tóc đen dài qua lưng, ngồi trên chiếc giường đơn kê sát một góc tường. Người con trai có vóc dáng thư sinh, khuôn mặt thanh tú và làn da sáng, ngồi trên ghế ở gần cô gái.



 Họ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất như mọi đôi trai gái nào.



 -  Anh à, sao vẫn chưa có điện?

-  Không biết sao nữa, chắc bị hư điện đâu đó rồi.



Bên ngoài cửa sổ ánh mặt trời nhạt dần, đổi màu sang tím nhạt rồi tím thẫm.



-        Đốt đèn đi anh!

-        Không có đèn, nến gì hết à. Anh chỉ có cái quẹt ga thôi.



Anh bật quẹt ga, cái ánh sáng vừa vàng vừa xanh nhỏ xíu bằng đầu ngón tay chập chờn.



-        Thôi tắt đi anh, hết ga thì khỏi thấy gì luôn đó! Sao em về bây giờ? Hàng xóm thấy em đi ra từ nhà anh mà tối thui như vậy thì nguy rồi!

-        Mình chờ chút có điện lại rồi em hãy về.



Họ im lặng, thoáng chút bối rối trong cái bóng tối dần đặc lại. Khung cửa mờ tối, lâu lâu có ánh đèn xe quét ngang, nhưng bên trong nhà thì không thấy gì nữa. Cô gái giơ bàn tay trước mặt nhưng không nhìn thấy, cô đưa tay về phía cửa sổ cố tìm hình dáng bàn tay nhưng chỉ nhìn thấy lờ mờ. Cô cảm thấy sợ, không gian tối đen bỗng xa lạ và đáng sợ khi không nghe giọng anh, cũng không nghe hơi thở hay âm thanh nào để biết bên cô có người.



-        Sao anh không nói gì đi?



Anh cười từ đâu đó rất gần cô.



-        Em sợ hả?

-       Tay anh đâu?



Cô đưa bàn tay trái ra phía trước, có một bàn tay nắm lấy. Cái bàn tay ấy ấm áp, vững chãi. Tay cô đã có chỗ trú ẩn, và cô không còn sợ nữa.

Anh và cô im lặng.



Cái bóng tối vẫn bao quanh  như đe dọa, nhưng cũng rất mời gọi. Cô không biết anh nghĩ gì, cô cũng không biết mình sẽ làm gì. Cô vẫn ngồi trên giường, hai chân thả xuống đất. Anh vẫn ngồi trên cái ghế thấp đâu đó gần bên cô. Cô không cảm thấy một cử động nào bất thường từ anh. Không một hơi thở vội, anh vẫn rất điềm tĩnh. Chỉ có một bàn tay nắm lấy một bàn tay. Có anh ở đây.



Thời gian trôi qua. Cuối cùng thì cô cũng phải ra khỏi chỗ trú ẩn rất ấm đó. Cô buông tay anh.



-        Thôi em phải về. Trễ rồi. Nhưng làm sao ra khỏi nhà mà không gây chú ý mới được.

-        Em mặc thêm áo khoác của anh nhé!



Anh lần mò đi tìm cái áo khoác bằng vải Jean dày của anh cho cô nhờ cái đốm lửa nhỏ xíu của cái quẹt ga. Cô mặc áo vào, hiểu ra ý định của anh.

-       Anh cho em mượn cái mũ lưỡi trai của anh nữa.



Cô búi tóc cao, đội mũ vào. Giờ đây, với áo khoác và mũ che kín mái tóc cô đã trở thành một thiếu niên.



Cô thấy nhẹ nhõm vì cô đã có thể đi ra mà không sợ ai thấy. Đứa con trai sinh viên trường Y trong ngôi nhà nhỏ đó và thằng bạn học của nó thôi mà. Cô nghĩ mình thật ngoan, nhưng làm sao người ta biết được!



Anh cứ cười cười, đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng leo lét của quẹt ga. Cô thật ngộ nghĩnh. Đúng ra là cô rất xinh trong diện mạo này. Lúc chiều khi đến cô rất tinh khôi trong quần Jean xanh và áo sơ mi trắng. Giờ đây, thêm cái áo khoác jean và mũ trông cô thật xinh trai.



Anh và cô cùng dắt hai chiếc xe đạp ra ngoài, khóa cửa nhà rồi lên xe chạy, con phố vẫn tối vì không có điện.  Không có ai nhìn thấy anh và cô.




Cô thấy nhẹ nhõm khi rẽ vào con đường lớn, rực sáng ánh đèn và đông đúc xe cộ. Nhưng đâu đó trong cô vẫn nhớ cái bóng tối ma mị đó, nhớ cảm giác sờ sợ, nhớ bàn tay vững chãi của anh.

Anh mỉm cười khi nhớ cô vài phút trước trong bóng tối trước cửa nhà anh, cô bối rối, ngượng ngùng và thật đáng yêu trong dáng vóc con trai. Anh nhìn sang cô, dưới ánh đèn đường, lại là cô với ánh mắt, nụ cười anh đã quen.   
Anh tự hỏi, nếu không có mái tóc dài, nếu cô cứ như thế này, liệu anh có vẫn thích cô?