7 tháng 9, 2014

Lâu Rồi Đời Mình Cũng Qua




Một ngày nghỉ cuối tuần thật đẹp với nắng vàng ruộm ngoài kia, như chưa hề có một ngày mưa giông mờ mịt đất trời hôm qua! Ngày hôm nay, ngày mai, đều không biết sẽ như thế nào, chỉ có cố gắng cho một ước muốn nào đó và ...chờ đợi.

Đến bây giờ thì dưòng như đã biết được nên phải sống như thế nào để được an bình hơn.

Không chờ đợi thì sẽ không thất vọng
Không yêu thì sẽ không đau

Nhũng điều tưởng như quá dễ nhưng có mấy ai làm được nên người ta cứ sống với những mong chờ  và đau khổ, thất vọng.

Người ta xuất hiện trên thế giới này luôn được biết trước, dù có nằm trong ao ước hay hoạch định hay không. Nhưng ngày người ta rời đi thì có mấy ai biết được, nên phải bỏ lại bao nhiêu ước mơ, hoài bão.Có cách gì làm khác được không? Không thích chịu đựng những gì không biết, những gì mơ hồ, dù biết có khi không biết hay mơ hồ thì đẹp hơn bản chất sự vật ấy ngàn lần.

Cuộc sống là thế đó, nên đành "Lâu rồi đời mình cũng qua"! Nhưng biết thế nào là "lâu"?

Thôi thì sao người ta không đoán định được cái lâu ấy là bao lâu? Có thể làm được không hay chỉ là mơ thôi!?

Những nỗi đau, gánh nặng hay muộn phiền dường như không còn quá nặng nề khi biết đoạn cuối con đường ấy là ở đâu. Một ngày nào đó, có thể là một ngày nắng như hôm nay, hay là một ngày đầy tuyết ở một nơi xa xôi nào đó không biết tên, được dừng lại, được tháo bỏ những gánh nặng, những muộn phiền để bước vào hư không.

Nghe Bằng Kiều tự sự "Lâu rồi đời mình cũng qua" trong Không Tên Số 5 của Vũ Thành An. Những ca từ buồn đã từng và ... vẫn làm lay động trái tim mỗi khi nghe lại.

Không Tên Số 5 của Vũ Thành An



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét