Có những ngày thật tệ hại... ngày mà như bạn không còn sức sống.
Ngày mà dù cả cuộc đời bạn chưa một lần chửi thề thì ngày hôm đó, quá nhiều lần bạn phải ngăn mình không bật ra những ngôn từ tệ hại đó!
Có những ngày mà những giọt nước mắt luôn chực chờ trên mi, khi môi bạn vẫn luôn nở sẵn nụ cười vì cái thế giới đang nhìn thấy bạn không có lỗi lầm gì, không có một trách nhiệm gì cho những giọt buồn trong veo nhưng mặn đắng đến nghẹn ngào đó!
Có những ngày mà nếu có thể bạn không muốn gặp ai, không muốn nhìn thấy ai cả. Bạn chỉ muốn trốn vào một góc tối nào đó, không âm thanh, không ánh sáng, chịu đựng những buồn đau đang cắn xé trái tim. Một giọng nói, một bóng hình nào cũng có thể làm bạn nổi điên giữa những cơn sóng của phẫn nộ.
Những ngày như thế ... nên gọi tên như thế nào?
Chắc không ít người đã từng đặt những câu hỏi cho chính mình.
Tôi là ai? Vì sao tôi tồn tại?
Nghe như của các chàng trai, các cô gái ở ngưỡng cửa cuộc đời. Thế giới phía trước đầy sắc màu nhưng cũng mờ mịt,. Các cô cậu hoang mang chẳng thể hình dung Cái Tôi và thế giới này sẽ liên quan như thế nào và sẽ hòa hợp ra sao trước đầy những mâu thuẫn của thời mới lớn.
Trong những ngày tăm tối và đầy phẫn nộ, câu hỏi ngày nào cứ luôn quay về, và vẫn như mọi khi, là không có lời đáp.
Chỉ là khoảng không, có khi lạnh ngắt, u uất đầy thất vọng, có khi lửa oán hận lại ngun ngút.
Những ngày ấy, không trôi đi, không mờ nhạt theo thời gian, nằm đâu đó trong một vùng ký ức tối tăm như những ký sinh ăn mòn niềm vui, ước vọng của bạn.
Làm sao để những ngày ấy nếu có thì cũng sẽ nhanh chóng qua đi và chết dần, không tồn tại những ký sinh buồn để còn có nhiều niềm vui, còn đâu đó những hoài bão, những ước nguyện để bạn còn sống tiếp, còn bước tiếp trên con đường gian nan mang tên cuộc đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét