22 tháng 8, 2015

Chúng ta đã lãng quên bao nhiêu niềm vui cuộc sống chỉ vì Tiền?


Một câu chyện nhỏ nhưng đủ để nhìn lại thật ra chúng ta muốn gì.
Muốn có tiền để thỏa mãn những đam mê hay đã vì quá lo lắng, chúng ta chỉ còn biết có kiếm tiền trong suốt cuộc đời?


Có 1 ông già sống cô đơn một mình, ngay bên cạnh nhà ông là một khoảng sân rất rộng. Lũ trẻ trong vùng rất hay tụ tập đá bóng ở khoảng sân này. Cứ chiều chiều là chúng hò hét, hô hào đá bóng, và rất nhiều lần sút bóng vào tường, vào cửa sổ nhà của ông.


Người già cần sự ưa yên tĩnh tất nhiên không thích điều đó, ông thậm chí còn phải bỏ tiền ra sửa cửa sổ. Rất nhiều lần ông ra quát tháo, cầm gậy ra xua đuổi, lũ trẻ chạy biến mất và.... hôm sau chúng lại quay lại. Cuối cùng ông già nghĩ ra 1 phương pháp.


Ngày hôm ấy, lũ trẻ lại đá bóng, nhưng thay vì mọi lần vừa đá vừa phải canh chừng xem ông già có đuổi mình không, lũ trẻ rất ngạc nhiên vì ông già kê ghế ra ngồi xem chúng đá, lại còn hô hào cổ vũ nữa. Khi một đứa ghi bàn, ông gọi cả lũ vào và nói rằng: "Các cháu đá hay lắm, ông sẽ thưởng cho mỗi bàn thắng 10 đồng, các cháu nhớ ghi thật nhiều bàn thắng nhé".


Không gì có thể diễn tả được niềm vui của lũ trẻ lúc đó, bình thường đá bóng thì bị đuổi, bây giờ được đá thỏa thích, thậm chí còn được tiền nữa. Lũ trẻ đá rất hăng, ghi bàn rất nhiều. Ông già giữ lời hứa, cứ mỗi bàn thắng lũ trẻ nhận được 10 đồng.


Ngày hôm sau, lũ trẻ lại đến đá bóng, và trước khi đá, ông già gọi lũ trẻ ra và nói: "Các cháu đá hay lắm, nhưng mà ông không còn nhiều tiền, nên hôm nay ông chỉ cho các cháu 7 đồng mỗi bàn thắng thôi". Lũ trẻ chưng hửng vì được cho ít tiền hơn, nhưng mà không sao, vẫn được 7 đồng mà. Chúng nó lại hò hét, lại đá, lại ghi bàn và lại nhận tiền.


Thêm một ngày trôi qua, lũ trẻ lại đến, trong lòng đã có suy nghĩ, không biết hôm nay ông ấy cho mình bao nhiêu tiền. Ông già vẫn tươi cười và nói: "Hôm nay ông chưa lĩnh lương hưu, nên ông chỉ có thể cho các cháu 5 đồng thôi" . Lũ trẻ vẫn đá, nhưng không khí trở nên nặng nề hơn.


Lại thêm một ngày, lũ trẻ tiếp tục đến đá bóng, ông già nói: "Hôm nay cháu nào ghi bàn sẽ được 2 đồng, nhưng hãy đá thật hay nhé". Lũ trẻ thấy khó chịu, tại sao chỉ được 2 đồng mà mình phải cố gắng, phải ghi bàn làm gì. Vài đứa đá hay trong đội đã bỏ về, nghĩ rằng mình đang bị ông già bóc lột sức lao động.


Ngày hôm sau, lũ trẻ đến với tâm trạng uể oải, ông già tươi cười nói: "Các cháu ơi, hôm nay ông hết tiền rồi, nhưng các cháu cứ đá cho vui". Lũ trẻ tức tối bỏ về, trả lại cho ông già một khoảng sân yên lặng...


Những đứa trẻ lúc đầu đá bóng vì đam mê, vì đây là một trò chơi mang lại niềm vui, nhưng sau đó, chúng đá vì Tiền. Và dần dần bị lệ thuộc vào nó. Còn chúng ta? Có bao giờ chúng ta đã lãng quên những đam mê, niềm vui của chính mình, chỉ vì tiền và những thứ vật chất đầy cám dỗ của cuộc đời?

 
 Sưu tầm

20 tháng 8, 2015

Sinh Nhật

Mới dự một sinh nhật chung của 3 người bạn học về... Sao thấy lòng cay đắng lạ thường.
Ừ thì sinh nhật...cớ gì phải ăn mừng? 

Một ngày có một sinh linh bé bỏng khóc vì phải ra đời, và người ta ăn mừng ngày đó! 

Tôi không thấy cuộc sống có gì để hân hoan khi tham gia vào đó cả. 

Duy nhất, có một thứ thôi, đó là TÌNH YÊU, tôi vẫn từng ngợi ca. Dù cái mang tên TÌNH YÊU viết hoa đó đã đôi lần làm tôi đau với những vết thương sâu... thì tình yêu vẫn là hy vọng, là ánh sáng le lói cuối xa kia để còn có chút động lực để cố gắng trên con đường đời gian nan.

Giờ thì hết rồi.

Dù đã biết...
Tình yêu dường như không có thực. 
Người ta chỉ nhân danh tình yêu để kiếm tìm điều gì đó.
Tiền tài, danh lợi, hay che lấp chỗ trống, xoa dịu nỗi cô đơn, hay thậm chí chỉ là để khoe.
Nhưng để nhận ra tình yêu cũng là một trò tiêu khiển thì thật là đau đớn!
Người ta CHƠI Yêu! Và vì CHƠI nên sẽ có lúc ngừng chơi. 


Thế là hết! Chẳng còn chút hy vọng nào. Chút ánh sáng mỏng mảnh leo lét kia cũng biến mất rồi. 

Thế giới tối tăm, mệt nhoài kia có gì vui, có gì hy vọng để phải ăn mừng ngày ta bước vào đó. 

Sao lại mừngSinh Nhật!?

Hãy để ngày ấy lụi tàn! *


* Tên tác phẩm "Hãy để ngày ấy lụi tàn" của Gerald Gordon

18 tháng 8, 2015

Chết...


Chết...
Bản thân ngôn ngữ không có cảm xúc, nhưng mọi điều mà từ ấy diễn tả là vô hạn bởi đối với từng cá nhân, từ ngữ ấy in dấu những hồi ức, cả những tưởng tượng...

Chết...
Nỗi sợ hãi của thế gian.
Chết...
Sự công bằng của Thượng đế.
Chết...
Sự mất mát, chia ly.


Chết...
Một sự giải thoát
hay 
Chết cũng là kết thúc một cái cũ để bắt đầu cho một điều gì đó mới.


Chiếc lá này úa tàn, đã chết. Hình ảnh này đã là ký ức bởi hôm nay chiếc lá cuối cùng đó cũng đã gục ngã, khô quắt đến thảm thương.
Cái cây đã được nuôi dưỡng chăm chút với kỳ vọng sẽ sống được lâu, mạnh khỏe và sẽ đẹp. Cái cây ấy đã chết.
Nhưng hình ảnh chiếc lá vàng úa nhưng vẫn rất đẹp này sẽ còn được giữ lại.

Tất cả đều sẽ chết, nhưng trong lòng người có tình thì tất cả mọi thứ trên thế gian này sẽ không bao giờ chết.
Và có một an ủi là thứ gì đó chết đi sẽ có một điều gì đó được sinh ra.

Cứ như thế ... thế gian này tồn tại cả nỗi đau và hy vọng.

3 tháng 8, 2015

Buông

Có rất nhiều thứ để ham muốn.
Có những ham muốn từ lâu.
Có những ham muốn giai đoạn.
Cũng có những ham muốn bất chợt từ trên trời rơi xuống! Trong một khoảnh khắc ta tình cờ nhìn thấy một thứ lạ lẫm, hấp dẫn, xinh đẹp! Thế là trong ta xuất hiện nỗi ham muốn nhưng cũng có chút trăn trở, kiểu:
"Người ơi gặp gỡ làm chi!
Trăm năm biết có duyên gì hay không!?" (Nguyễn Du)

Cuộc sống có quá nhiều thứ để bận tâm, nên đành phải bỏ qua nhiều thứ, để lại nhiều thứ,...

Người ta đành phải buông, dù có ham muốn những thứ ấy đến thế nào, hay dù có tiếc nuối, thậm chí là đau đớn thì cũng không giữ được.



Đôi khi, chỉ là một cái nắm tay an ủi, rằng bạn có ta trên đời, cũng đã là quá đắt giá!