20 tháng 8, 2015

Sinh Nhật

Mới dự một sinh nhật chung của 3 người bạn học về... Sao thấy lòng cay đắng lạ thường.
Ừ thì sinh nhật...cớ gì phải ăn mừng? 

Một ngày có một sinh linh bé bỏng khóc vì phải ra đời, và người ta ăn mừng ngày đó! 

Tôi không thấy cuộc sống có gì để hân hoan khi tham gia vào đó cả. 

Duy nhất, có một thứ thôi, đó là TÌNH YÊU, tôi vẫn từng ngợi ca. Dù cái mang tên TÌNH YÊU viết hoa đó đã đôi lần làm tôi đau với những vết thương sâu... thì tình yêu vẫn là hy vọng, là ánh sáng le lói cuối xa kia để còn có chút động lực để cố gắng trên con đường đời gian nan.

Giờ thì hết rồi.

Dù đã biết...
Tình yêu dường như không có thực. 
Người ta chỉ nhân danh tình yêu để kiếm tìm điều gì đó.
Tiền tài, danh lợi, hay che lấp chỗ trống, xoa dịu nỗi cô đơn, hay thậm chí chỉ là để khoe.
Nhưng để nhận ra tình yêu cũng là một trò tiêu khiển thì thật là đau đớn!
Người ta CHƠI Yêu! Và vì CHƠI nên sẽ có lúc ngừng chơi. 


Thế là hết! Chẳng còn chút hy vọng nào. Chút ánh sáng mỏng mảnh leo lét kia cũng biến mất rồi. 

Thế giới tối tăm, mệt nhoài kia có gì vui, có gì hy vọng để phải ăn mừng ngày ta bước vào đó. 

Sao lại mừngSinh Nhật!?

Hãy để ngày ấy lụi tàn! *


* Tên tác phẩm "Hãy để ngày ấy lụi tàn" của Gerald Gordon

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét