28 tháng 7, 2016

Người đẹp

Đọc rất nhiều bài viết về người đẹp, càng đọc càng mơ hồ.
Một vẻ đẹp hình thể hay phải cả vẻ đẹp tâm hồn?
Tâm hồn thì làm sao biết đẹp xấu?
Tâm hồn - Thứ ẩn sâu đằng sau mắt phượng mày ngài, thứ núp dưới đôi bàn tay mềm mại như mười cánh hoa, thứ được những lời diu dàng được thốt ra từ môi răng ngọc ngà - liệu có ai cân đong đo đếm được?


Gặp một người có dung mạo đẹp, mình luôn tự hởi liệu người ấy có một tâm hồn đẹp? Thường nếu không có thể hiện gì bất thường ... mình sẽ luôn cho rằng người ấy đẹp, vẹn toàn.

Mình có là một người đẹp?
Chắc nhiều người biết mình sẽ nói không, nhưng mình vẫn cho mình là người đẹp, dù không phải là luôn luôn đẹp.

Buổi sáng, dậy sơm, tập thể dục, rồi đi tắm, khoan khoái để nước mát tẩy sạch mọi u ám, làm trong mát thân thể để bắt đầu một ngày mới ... lúc đó mình rất đẹp.
Lúc hoàn tất một công việc khó, tự dưng cũng thấy mình đẹp, bởi cái tinh thần phơi phới kia như nhuộm hồng thần sắc.
Lúc mang đến cho người khác những nụ cười, mình cũng cười, giữa những nụ cười ấy, mình biết chắc mình cũng rất đẹp, với nụ cười rạng rỡ kia.
Khi buớc qua nỗi muộn phiền của những điều không vừa ý, mình cũng thấy mình đẹp, và còn là rất đẹp.
Khi nhận thức được điều hay lẽ phải ở đời, nhận biết được phần nào kiến thức trời biển kia, mình cũng thấy mình đẹp, bởi cái tôi được soi sáng trong cái xán lạn của tri thức.
Khi ở giữa những tình thân, những trái tim trao tặng những trái tim, người ta càng lộng lẫy, càng đẹp.

Mình chỉ đẹp những lúc ấy.

Người ta chỉ đẹp trong tình yêu, trong tri thức, trong dâng hiến, trong thành công và trong mạnh khỏe.

Mình muốn luôn là người đẹp, nhưng dường như quá khó rồi!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét