28 tháng 7, 2016

Năm 2015

Đã gần hết năm 2016 mới bắt đầu viết cho 2015.
 




Những núi đồi… những cung đường…tuyết… gió.
Nếu như những phiền muộn ưu tư cuộc đời có thể theo những vòng xe thả rơi đâu đó.
Sẽ không thể quên những ngày lang thang trên vùng gió tuyết, co ro trong cái lạnh cắt da hay cảm giác bâng khuâng kỳ lạ khi vượt qua những hẻm núi quanh co đẹp lạ thường.

Năm 2015, một năm với nhiều biến động, nhiều thay đổi và có những điều mới. Những chuyện cần làm phải làm, cả những niềm đau.

Tháng 3, một chuyến đi ngắn với bạn bè, cứ tưởng là vui nhưng kết thúc bằng một cuộc cuộc điện thoại vào sáng sớm. Một ngày trong tháng ba, mình trở thành mồ côi.

Tháng 5, Chuyến đi phiêu lưu một mình trên đất khách, cố gắng thu xếp để mọi việc bình thường, dù trong tim tràn ngập thất vọng, những ngày giờ sai lệch, những kế hoạch hay toan tính đều không còn đúng. Lang thang trong cái lạnh đầy tuyết và gió, trong những cơn thở dốc khi đạp xe xuyên những rừng cây đẹp mộng mị, mọi thứ đều đẹp, đều xa lạ trong nỗi cô đơn cùng cực. Lúc đó điện thoại là nguồn an ủi, những tình thân từ xa xôi vẫn luôn dõi theo từng buớc chân.
Lọt thỏm trong một vùng xa lạ, không biết chuyện gì đã và đang xảy ra, luôn phải kềm giữ nuớc mắt khi buớc trên những con đường ngợp gió hay trong khu vuờn lộng lẫy trên xứ người.

Kết thúc một chuyến đi, nối tiếp bằng một chuyến đi khác. Một chuyến đi thăm người quen ở xa. Tưởng là thân tưởng là vui, bỗng chốc trở thành quá gần để quá buồn. Một niềm tin vỡ vụn. Một thế giới đã biến mất, một cuộc đời sai lệch đã thành vĩnh viễn, không thể sửa sai được nữa.
Mọi ngụy biện đều thất bại, mọi bào chữa đều không bù đắp dược nỗi đau. Tưởng là được, nào ngờ là mất!

Tháng 6, một thất vọng tràn ngập. Những điều tưởng như hiển nhiên bỗng tuột khỏi tay, một tình thân như xa lạ, mất mát nối mất mát.

Không còn niềm tin, lang thang trong mọi cơ hội. Đà lạt, Nam Du, Cần giờ, Vũng Tàu... Tìm vui ở đâu đó, ngoài mình.

Tháng 10, cùng những người thân đi thăm Phú Yên bằng xe lửa. Chuyến đi thật thú vị. Không vì những hình ảnh đẹp đầy gọi mời của phim Hoa Vàng trên Cỏ Xanh, đến Phú Yên để thăm nhà một nhân viên mình quý nhất. Nhiều hình ảnh đẹp, nhiều trải nghiệm mới mẻ, nhiều kỷ niệm đẹp.
 
Tháng 11, lang thang 5 ngày trên đất Nhật, Tokyo vẫn còn quá nhiều điều để khám phá.
Tháng 11,  lấy giấy phép lái xe Lý thuyết ở California để bắt đầu những cuộc phiêu lưu ở Mỹ. Lái xe, và lái xe ở Mỹ, một thành đạt không mong chờ.
Tháng 12, những đồi núi tuyết trắng của Colorado, Dead Valley hoang mạc và Big Sur nồng nàn sóng biển của California, những hotel, motel, những cung đường là hạnh phúc cuối cùng của năm.

Năm 2015, một năm của mất mát. Mất người thân, mất niềm tin... Mình còn lại gì?
Năm 2015, một năm rong ruổi trên đường. Mình đã làm được những điều là mơ uớc của nhiều người, năm ấy có nên gọi là thành công?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét