Blog là một nhật ký mở, ai muốn đọc thì đọc. Người viết ghi lại những cảm xúc buồn vui, vì sợ năm tháng làm mờ phai, rồi biến mất. Viết ra chỉ để cho mình, không biết ai sẽ đọc, và người đọc có chia sẻ được tâm tình của người viết hay không.
Facebook thì cộng đồng hơn, rộng rãi hơn, người ta dễ dàng trao đổi qua lại những lời bình ngăn ngắn, nhanh chóng, người viết sẽ thấy mình bớt cô đơn ở giữa một "chợ" người và thông tin.
Dù sao cũng vẫn thích blog hơn, người viết lặng lẽ gửi gấm tâm tình trong một khoảnh khắc, để được lưu giữ mãi, không bị những dòng thời gian trôi qua chất đầy những vấn đề hay cảm xúc của người khác.
...
Dù bây giờ kiếm tiền không còn là vấn đề phải lưu tâm hàng đầu nữa, thời gian vẫn luôn là một vấn đề lớn. Có nhiều người luôn thắc mắc là không đi làm thời gian rảnh để làm gì? Nghe hỏi mà không biết đường trả lời luôn. Ngày nào cũng có việc từ sáng đến tối, hầu hết là còng lưng bên máy tính để làm những điều mình thích, rồi phải làm những việc không phải với máy tính mà người ta cho là mình cần phải làm, hay ít ra tự mình cũng nghĩ thế!
Không biết có ai không thích học không, đoán là chắc cũng có. Nhưg không hiểu nổi tại sao lại không thích học, bởi học rất vui. Khi đạt được điều mình muốn sau một thời gian nỗ lực, thì cảm giác ấy thật tuyệt vời!
May mắn vì cô đơn từ bé rồi, nên thú vui một mình của mình cũng cao tay lắm, dù không phải là không đau thương. Học, chơi, làm gì cũng gần như một mình, riết rồi cũng quen.
Những quan hệ gần xa gì nếu có, hay có rồi đôi khi làm mình tổn thương thì cũng tự mình vượt qua được sớm thôi. Tự bằng lòng với những gì trời ban như thông minh, sáng sủa, có ý chí, có khả năng tự chữa lành các vết thương do người ta làm hay tự mình gây ra, ... để mà sống cho vui vẻ những tháng ngày ngắn ngủi. Bởi vì " Tất cả các dòng sông đều chảy" (tác phẩm của Nancy Canto), cuộc sống sẽ hòa tan vào dòng chảy vô tận của thời gian, mình chỉ là một mắt xích bé xíu trong cái vũ trụ mênh mông này, thậm chí cũng rất bé trong tim người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét