11 tháng 8, 2017

Bơi

Mỗi khi trầm mình vào nước mình lại có cảm giác cô đơn.
Nước ôm lấy thân thế, tay chân đập theo những nhịp cố định, nhưng tâm trí lại rảnh rỗi vô cùng.
Những khuôn mặt người thân, người thường, người quen biết hay cả những khuôn mặt xa lạ phút chốc lướt qua cuộc đời mình cứ hiện lên.

Chợt thấy đắng lòng với câu nói của ai đó trên mạng xã hội "Thế nào là thân, khi ta cần người ấy có xuất hiện không!"
Tại sao một người lại phải cần ai đó?
Một người có thể chỉ cần có cô đơn là sống được trên cõi đời này không?

Tại sao người ta lại cứ phải yêu thương ai đó để tự làm khó mình?
Những mối quan hệ hầu hết là lợi dụng lẫn nhau như những mối quan hệ cộng sinh, người ta gần gũi nhau chắc chỉ vì thế!
Nghe có vẻ bi quan nhưng buồn thay đó lại là kinh nghiệm cay đắng của cả nhân.
Có lợi thì đến. Không thì gặp nhau để làm gì?

Người ta tìm nhau, bên nhau để được một lợi ích nào đó, tiền tài, danh lợi, kiến thức... Hay có khi chỉ để lấp đầy những không gian những thời gian trống trải, hay có khi chỉ để cướp của ai đó một vài nụ cười.

Bơi ... luôn là một mình.
Bơi ... cho qua một đời.
Bơi... cho quên hay để nhớ!

PQ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét