20 tháng 8, 2017

Nhà


Đã lâu không về nhà cũ vì mê đắm những bình minh và hoàng hôn, mê cái không gian thênh thang ngoài ban công không bị trói buộc hay che chắn một góc nhìn nào.
Mà cũng phải về thôi, nhà ấy không có cái bao la không gian thì có mênh mông ký ức.
Cái không gian xưa cũ ấy bừa bộn kỷ niệm để nhìn góc nào cũng thấy ai đó, cũng thấy sự việc nào đó, cũng thấy chính mình trong một thế giới đã nhạt màu nhưng vẫn vẹn nguyên những cảm xúc... Cứ như lần dở từng trang của một album xưa cũ

Đi chợ về, lay hoay nấu ăn, dọn dẹp. Nếu không quá mệt thì về nhà thật vui.

Mất gần bốn tiếng mới rảnh rang được thì đã hai giờ chiều. Vùi mình vào chăn nệm thân quen, quàng tay ôm lấy em Devit đã lâu không gặp, đôi mắt đen và đám lông dài màu tím dịu dàng lại cho cảm giác dễ chịu thân thuộc như bao giờ. Devit thật mềm, thật êm trong vòng tay, ôm siết em ấy... bồi hồi trong một ký ức không chờ đợi.

Một người có thể nhớ bao nhiêu thứ?
Bao nhiêu là bình thường, quá nhiều hay quá ít? Cái ký ức dày đặc hàng hàng lớp lớp của mình từ lúc bắt đầu ghi nhận được thế giới này tới giờ, sao mà nhiều quá vậy!
Nhiều quá, đong đầy chở nặng đến nổi thấy khó thở rồi.
Những được những mất, những vui những buồn, những đắng cay những ngọt bùi, những thân thương những xa lạ... vây quanh.
Như sẵn sàng dìm chết cá thể mang nặng ký ức chỉ cần bằng một tầng của vạn tầng đáy sâu tâm hồn.

Một ngày thanh thản hơn nhiều ngày... dù phải vượt qua những ưu phiền của hiện tại và cưỡng lại những ngọt ngào đã lên men của quá khứ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét