7 tháng 7, 2018

Mưa Hạ


Những ngày đầu tháng Bảy

Mùa mưa, những cơn mưa lớn nhỏ, sầm sập đổ xuống rồi tạnh cũng đột nhiên như khi tới.
Trời lạnh và những cơn gió.
Năm ngoái không lạnh như vậy dù cũng mưa.


Tháng Bảy, cái tháng có ít ký ức nhất, không có gì đáng nhớ, ít ra không có gì sâu đậm cho những ngày trong mùa mưa.
Dù ký ức với mưa thì có rất nhiều, nhưng ngày tháng thì không.

Một ngày mưa phùn ngồi lì trên hàng lang trường, nghe từng hạt từng hạt chạm vào tay, vào mặt.
Một chiều mưa đạp xe cùng anh đi xem Ca Nhạc ngoài trời. Mưa, ướt, ngồi chờ tới giờ diễn mà hai anh em lạnh run.
Một đêm mưa trên con phố xa, núp vào hàng hiên nhà người 
Một ngày mưa trên núi, lùm xùm trong áo mưa trên xe máy nghe mưa tạt vào mặt đến rát.
Một bình minh mưa trắng trời Cali, cơn mưa mỗi năm có được một lần ở vùng đất giàu có màu mỡ mà khô hạn của Mỹ, mưa lớn tới nỗi các xe trên cao tốc đều bật Emergency Lights và chạy với tốc độ 30 MPH. Năm đó mới biết chạy xe và đi một chiếc cà tàng đi mượn của người quen nên sợ muốn chết.
...
Quá nhiều trải nghiệm với mưa để kể không hết. Chưa bao giờ ghét bỏ mưa, dù hơi phiền khi phải đi đâu đó, làm việc gì đó mà bị mưa làm trở ngại, vậy thôi! Những cơn mưa làm trong trẻo không gian, và dịu mát cả những nỗi lòng.

Bây giờ là mười giờ sáng, có chút âm u dù có nắng. Trời vẫn lạnh.
Và, tâm vẫn tĩnh dù nhận ra rất nhiều điều, về những tình thân.

Có những thứ người ta nên có, và càng có nhiều thì càng hạnh phúc. Những thứ sẽ như những cơn mưa mùa hạ, trôi đi bớt phiền não, lo toan và làm dịu đi thống khổ.
Tình thương, độc lập, tự tin và tự trọng.

Ít ra là luôn đúng với người viết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét