29 tháng 8, 2018

Giấc Mơ

rất nhiều năm ...
những giấc mơ dù vui dù buồn cũng đã rời bỏ mình.
không mơ thấy bất kỳ ai, những người thân, người thương, kẻ yêu hay những điều quan tâm.

những giấc mơ, đã từng
chứa đầy những khuôn mặt, có khi chưa từng biết, có khi là những người bên cạnh, vài khi đã bên kia cuộc đời này, không ít lần là đã tuột khỏi tầm tay...
những chuyến phiêu lưu đâu đó trong tiềm thức, rất xa, rất dài, rất nhiều sự kiện nối tiếp nhau
để khi tỉnh giấc, trái tim mệt mỏi những nhịp bất thường
và một tâm hồn bị khuấy đảo đến rối bời
cùng với ngơ ngác của lý trí.



rất nhiều năm...
những giấc mơ đầy chất phiêu lưu ấy dù ao ước cũng đã không quay trở lại
chỉ còn những hình ảnh thoáng qua không để lại dấu vết khi tỉnh thức.

rất nhiều năm...
đêm chỉ còn là đêm, không có gì hơn
không có gì ngoài những vùng tối vô tri dù ngắn dù dài
...
Đêm qua đã có một cuộc phiêu lưu thật lâu
với nhiều khuôn mặt, người quen kẻ lạ, không thích, ít thích và có cả thân thương
nụ cười, ánh mắt quen thuộc vẫn như luôn gần bên
cái tình thân xa vời vẫn mơ ước đã về trong mơ
và đẹp
hơn cả từng ước ao.

Những điều đẹp nhất
luôn ở trong tâm tưởng một người

20 tháng 8, 2018

Một mình

Một mình chưa bao giờ đồng nghĩa với cô đơn.


Một an yên trong không gian mênh mông ít có tiếng người.
Một đủ đầy trong tâm thức.
Một hạnh phúc thấu hiểu bản thân trong một cơ thể an lành.

Sao lại yêu thích được một mình trong những tháng ngày này đến vậy!

Không bị nặng lòng bởi những được - mất của người khác, không bị những nhu cầu sống còn ám ảnh, không phải chịu đựng những cuộc hội ngộ không cần thiết.

Không những thế mà lại còn được ngắm những bình minh, những hoàng hôn, những mưa những nắng, những thời khắc thay đổi của đất trời đẹp như thơ, như mơ mà từ lâu không có được.

Chưa bao giờ cuộc sống lại thanh thản đến vậy!

9 tháng 8, 2018

Ký Ức - Cafe Tùng Đà Lạt


 Tôi chẳng biết gì nhiều về cái quán cafe hôi rình khói thuốc ở trên khu Hòa Bình của Đà Lạt, ngoài thông tin từ Mẹ tôi.

Mẹ tôi có kỷ niệm với người thương ở quán đó. Mẹ không nói gì nhiều ngoài cái tên quán. Mẹ vốn ít nói và tôi vốn luôn hiểu nhanh những gì Mẹ nói.

Năm mười chín tuổi tôi đến Đà Lạt lần thứ hai, với cô bạn người Đà Lạt. Tôi đòi nằng nặc phải vào quán đó, dù bạn tôi nói quán đó hẹp, không có cảnh gì để ngắm, toàn các ông ngồi, hiếm có con gái và thêm khói thuốc nồng nặc.

Tôi ngồi trên chiếc ghế bọc da, dựa lưng vào tường, ngắm những khuôn mặt đàn ông trong quán, bỏ mặc cô bạn bối rối đầy ngại ngùng bên cạnh. Tôi nhớ lúc đó chắc không là mùa du lịch, tôi đoán họ  là người Đà Lạt, hầu hết gầy, đen, mặc áo khoác sẫn màu, uống cafe phin nóng và ai cũng có điếu thuốc trên tay.


Tôi ngồi đó, ngắm ly cafe của mình, hình dung Mẹ và Người ấy trong không gian này. Một Sĩ quan trong bộ đồng phục oai phong và một người đàn bà thanh lịch, khiêm cung của những năm 60. Tôi đoán là họ đã rất đẹp đôi dù Người ấy ít tuổi hơn Mẹ nhiều. Tôi như nhìn thấy họ, ngồi ở bàn đối diện gần cửa sổ kính. Chắc Người ấy không nói gì nhiều, ngoài chú tâm vào điếu thuốc với những quầng khói để che dấu những suy tư trong lòng. Mẹ thì chắc cũng như mọi khi, cũng sẽ ngồi bên lặng lẽ trong chiếc áo dài cổ cao và cái bóp đầm để bên cạnh.

Hôm đó không hiểu sao quán không mở nhạc. Để tôi lại lẩn thẩn nghĩ không biết hai người họ đã nghe những bài nhạc nào, hay cũng chỉ có không gian lặng im làm nền cho những cảm xúc của những người yêu rất lâu mới được gặp nhau một lần.

Chỉ thế thôi, chúng tôi ngồi trong quán không lâu vì không thể chịu được mùi thuốc lá như ôm chặt  cái không gian hẹp và tối đó.

Vậy mà lần nào tới Đà Lạt tôi cũng phải vào quán ấy! Ít nhất một lần. Mấy năm gần đây tôi không vào nữa, dù lần nào đến Đà lạt tôi cũng phải đi qua, cũng phải nhìn. Không vào quán vì nhiều lý do, khi thì vào rồi mà khách đông đến không có chỗ ngồi, khi thì chỉ nhìn qua khung kính đã thấy khói thuốc che trắng mặt người rồi.

Quán luôn đông.
Người ta tới quán vì danh tiếng. Vì check-in.

Tôi tới quán vì một kỷ niệm. Của hai Người họ và của tôi.
Tôi đi vào kỷ niệm của Người, tạo thành một, và rồi thành nhiều kỷ niệm của tôi.

Những rừng thông, tiếng gió trên đồi, cái lạnh cắt da những đêm cuối năm, những con dốc vắng, cô bạn xinh đẹp tóc xoăn, Cafe Tùng và mùi thuốc lá, cả những tưởng tượng... là Đà Lạt, trong tôi.

Trong tôi, mãi có một Đà Lạt như thế.

Thuỷ Tạ của Hồ Xuân Hương


Từ lâu, cái nhà thủy tạ be bé, màu trắng nằm ven hồ là một trong những biểu tượng của Đà Lạt.

Một góc Hồ Xuân Hương từ Thủy Tạ

Vài mươi năm trôi qua, thiết kế vẫn thế, vẫn màu trắng ấy, vẫn mang tên Cafe Thủy Tạ gợi nhớ bao ký ức buồn vui của nhiều thế hệ.
Gió vẫn làm lăn tăn mặt hồ, mưa bất chợt vẫn làm khách dừng chân bối rối dời tìm chỗ ít ướt hơn...

Ngồi bên ly Cafe với bình trà thật thơm vào một trưa vắng, nghe thiếu tiếng nhạc Pháp những năm 60-80, của những Lobo, Sylvia Vartan...

Nhớ tiếng đàn Piano trong ánh đèn vàng những năm xưa cũ, nhớ cô bạn xinh đẹp chơi đàn mỗi tối thứ Bảy...

Thủy Tạ, vẫn đẹp, lặng lẽ như Đà Lạt, vẫn khiêm tốn bên hồ... Nhưng luôn làm nao lòng du khách đa tình, luôn là điểm đến không thể bỏ sót của bất kỳ chuyến trở lại nào.

Mong Thủy Tạ sẽ luôn vang tiếng đàn hằng đêm, sẽ luôn là điểm đẹp để đến, để yêu và để nhớ... cho bất kỳ du khách nào.