Trở lại chốn cũ, trời đẹp... Không gian trong veo khoe sắc vóc, hàng quán mở rộng cửa khoe hàng, người người cười nói.
Hội An với nhiều kỷ niệm, có những hồi ức hơn hai mươi năm tuổi. Có lẽ vì trên từng góc phố vẫn hằng in dấu những con người, những tình yêu ... nên luôn thiên vị để dành một tình yêu đặc biệt cho chốn đó. Luôn bỏ qua những điều không vừa ý để ngợi ca Hội An.
Lần trở lại này có điều gì đó làm mình không vui... Điều gì?
Có quá nhiều thứ lôi kéo mắt nhìn, xanh đỏ quá nhiều, cái cũ kỹ, u ám, ẩm thấp của năm tháng xưa cũ đâu rồi?
Những bờ tường vôi cũ, vạt rêu xanh trong ngõ hẹp, những mái ngói bám dày nấm đen ... của một Hội An trong ký ức khó lòng tìm thấy.
Hội An giờ bán áo quần, khăn choàng, lưu niệm linh tinh không gây ấn tượng nào ngoài một cửa hàng chạm khắc bạc trên nữ trang, ấm sứ, phố đèn lồng và vài cửa hàng may da,... Lại còn một con phố đêm bán đủ các loại hàng hoá không nhãn mác như bất kỳ một tỉnh thành nào ở Việt Nam!
Nếu không kể nhà Bảo tàng ngành nghề của Hội An và một căn được bảo quản để cho khách tham quan, những ngôi nhà cổ đẹp đều đã biến thành quán xá... trừ một căn thật sự cũ, là nhà thờ của dòng tộc nào đó.
Hội An đang dần mất đi vẻ cổ kính đã từng mê hoặc du khách, rêu phong ngày nào của phố cổ chỉ còn lại trong ký ức.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét