31 tháng 3, 2015

Tự Họa

Không già, không trẻ, chỉ với chút tài vặt tôi có thể làm người ta không đoán được tuổi. Đôi khi tôi biết mình là ai, nhưng rất nhiều khi tôi chẳng biết mình là ai nữa. Một tổ hợp tính cách phức tạp, khó hiểu hay quá dễ đoán chỉ cần nhìn những biểu cảm của hình thể?



Dường như là tôi thông minh, do nhiều người nói vậy, dù không mấy tin nhưng có đôi lúc tôi cũng thấy thế, ở chỗ tôi thường hài lòng với những quyết định của mình hơn là dằn vặt vì đã không làm khác đi.

Dường như là tôi giàu có, vì tôi có thể làm vài điều tôi thích mà không phải vấn vương nhiều, nếu điều đó liên quan tới tiền.

Dường như là tôi dễ thương, tốt bụng vì tôi có vài fan hâm mộ tính bằng chục năm, không kể tuổi tác và giới tính. Có thể vì tôi có chút tài vặt mà những người ấy thích. Hay cũng có thể vì tôi biết họ là ai.

Dường như là tôi khá bất thường, vì fan của tôi dù khác nhau thế nào cũng có một điểm chung, đó là đều nhận ra tôi bất thường. Một nửa đàn ông, một nửa đàn bà. Khi chăm sóc dịu dàng, khi quyết đoán sắt đá.

Dường như tôi lãng mạn, dù thiệt tình tôi chẳng biết từ ấy nghĩa là gì. Một nụ cười, một hoàng hôn hay một mùi hương cũng làm tôi váng vất. Một khuôn mặt xa lạ cũng vào được ký ức, mang theo cả cái nắng, cái gió, cái buồn đâu đó… để thỉnh thoảng tìm về. 

Dường như tôi là người cầu toàn, tôi thích sự hoàn mỹ, tôi thích những con người đẹp, thích những âm thanh đẹp, thích sự chỉn chu của tính cách. Có người nói tôi háo sắc! Điều này mâu thuẫn thật, vì những người tôi yêu thì thường không đẹp, tính cách còn có chút lệch lạc.

Dường như tôi không biết cách làm cho những người bên cạnh tôi hạnh phúc, và hơn thế nữa, tôi cũng không biết làm cho mình hạnh phúc. Có khi nụ cười được nở ra từ một nỗi đau nào đó của ai đó.  Dường như phía sau hạnh phúc luôn thấp thoáng bóng dáng của hy sinh.

Dường như tôi là người tham lam, thích làm được nhiều thứ mà cũng chỉ có hai mươi bốn giờ một ngày nên cứ hoài loay hoay. Chỉ có hai bàn tay, tôi buộc phải để lại nhiều thứ.

Dường như tôi cũng không thể mang theo hết những ân tình đã có, đang có hay sẽ có. Trái tim của tôi ấy, thật cũng chẳng biết lớn hay nhỏ, lười biếng cứ đập những nhịp từ từ, chẳng vội vã. Vậy mà cứ hay nhận lấy những yêu thương gửi gắm của người ta.

Tôi luôn không rõ về mình, cũng không rõ về thế giới mà tôi đang sống.
Cái thế giới mà tôi luôn hồ như vì quá phức tạp, quá nhiều đua chen, giật giành, quá rối rắm với những mối quan hệ,... và quá buồn đau.

Nhưng tôi biết tôi không khỏe, và tôi luôn nghĩ rằng tôi muốn chết. Tôi luôn hình dung cái chết sẽ thế nào, tôi tưởng tượng hay sáng tạo ra nhiều cách để chết, dù khùng điên hay thông minh.
Có điều kỳ lạ là chưa bao giờ tôi mơ thấy điều đó. Fan của tôi thì mơ thấy điều ấy hoài, họ yêu thích tôi và mơ thấy tôi chết! Nhiều lần, nhiều cách khác nhau.


Tự Chết là hèn, là chạy trốn, là bỏ cuộc, là xù nợ, là không được, là … những ngôn từ tôi nghe mãi rồi. Vậy thôi, tôi sẽ không Tự chết, mà Muốn chết có được không?

Thế giới thật phức tạp, mà tôi, dường như không đủ giỏi, đủ mạnh, đủ vui để cứ phải kiên cường sống.
Tôi mệt rồi…

1 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa