Có những người không thể nào nhớ nổi ngày tháng, có người khác thì không nhớ những nơi đã qua... Nghe thấy hơi buồn, hơi tiếc vì sợ những người ấy sẽ bỏ quên nhiều điều thú vị đã có trong cuộc đời, vì sợ năm tháng qua đi không còn nhiều dấu ấn đẹp đẽ trong cuộc đời vốn nhiều niềm lo nỗi buồn.
Có những người lại nhớ quá nhiều... Nhớ những ngày sinh, nhớ số điện thoại, nhớ con số đếm của ngày của tháng của năm. Nhớ những nơi chốn, nhớ mùi hương, nhớ gió nhớ nước, nhớ giọng nói, nhớ luôn dáng hình người quen, kẻ lạ trong những khoảnh khắc tưởng như không có gì đặc biệt.
Nhớ...
Những con số ngỡ như trung tính, không mang ý nghĩa gì đặc biệt trên tờ lịch hay trên một bảng hiệu bên đường lại có thể gọi lại một rừng cấm cảm xúc.
Những con đường, góc phố, một ngôi chùa, một hoàng hôn... hay thậm chí chỉ là một vệt sáng vàng vọt bên hè nào cũng có thể làm ai đó nhói tim trong niềm đau dấu sâu chôn chặt của một vùng ký ức.
Cái nỗi nhớ ngạt thở chưa bao giờ biết cũ, chắc vì cái nhớ ấy luôn sợ người sẽ quên cảm giác ấy là thế nào nên nhớ luôn tươi rói, bén ngọt như từ thủa được sinh ra.
Biển nào cũng là biển, chỉ có nỗi nhớ là khác thôi...
Hôm nay, tại một vùng biển xa, người bị cuốn trôi quăng xa trong cát trong gió, đã chết chìm trong đại dương mênh mông của muôn ngàn nỗi nhớ...
Và còn nữa, có ai nhớ đến những điều quá đỗi bình dị và ngay cả khi không có gì để gợi nhớ, những cái vuốt vuốt trên sống mũi, những lượt bàn tay thoáng sượt qua đầu để cảm về mái tóc, đôi tay mịn màng đến nỗi muốn chạm tay vào và nằm gọn luôn trong đó...
Trả lờiXóa