4 tháng 11, 2016

Lỗi Hẹn

...
Đôi khi lỗi hẹn một giờ
Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm.

(Bùi Giáng)
 

Những người đến rồi đi trong cuộc đời mình đều là duyên nợ, cha mẹ, anh chị em, bạn bè, người yêu đến bạn đối tác, khách hàng.

Có người đến rồi ở bên ta thật lâu, có người lại rất chóng vánh rời khỏi. Có người in sâu khắc đậm tình cảm trong ta, nhưng cũng có rất nhiều người như bóng mờ vụt qua trong dòng đời xuôi ngược.
Là duyên khi thấy 2 câu thơ của Bùi Giáng, cũng là duyên khi nghe video Thầy Thích Tâm Nguyên giảng Sống Ảo cho Thanh Thiếu Niên ở chùa Hoằng Pháp hồi tháng 3 năm nay gần như cùng một lúc. 

Bùi Giáng nói có khi phải trăm năm mới gặp lại được nếu ta lỡ hẹn kiếp này. Vậy cũng là quá lạc quan rồi. Nhỡ không gặp thì sao? Trừ phi ta chẳng còn thiết tha mối nhân duyên đó, không thì làm sao để gặp được cố nhân, dù chỉ là "...để trả thù duyên kiếp phũ phàng" (Hàn Mạc Tử)!?

Thầy Thích Tâm Nguyên nói có khi cũng gặp được, nhưng có khi lúc đó ta thành con gà, còn người ta muốn gặp thì cũng ở cùng một cái chuồng, nhưng mà là con vịt, nên hai bên chẳng hiều gì nhau cả!
Vây thì muốn gặp ai thì đi gặp đi nha, muốn làm gì cho ai thì làm cho sớm, đừng chờ đợi, đừng để phải tới một kiếp nào đó, xa xôi và mông lung lắm, bởi ngày mai có khi có sóng thần, có động đất, hay đơn giản hơn là một sự cố be bé, ngẫu nhiên nào đó mà ta không còn có thể gặp đươc nữa. Lúc đó chỉ còn tiếc nuối mà thôi.

...hôm nay là một ngày thật đặc biêt, vì ngày hôm nay sẽ không trở lại và sẽ không có một ngày nào giống như ngày hôm nay, không có phút giây nào giống phút giây này, nên ta sẽ thưởng thức từng phút giây của cuộc đời mình .

31 tháng 10, 2016

Nhật ký

Blog là một nhật ký mở, ai muốn đọc thì đọc. Người viết ghi lại những cảm xúc buồn vui, vì sợ năm tháng làm mờ phai, rồi biến mất.  Viết ra chỉ để cho mình, không biết ai sẽ đọc, và người đọc có chia sẻ được tâm tình của người viết hay không.
Facebook thì cộng đồng hơn, rộng rãi hơn, người ta dễ dàng trao đổi qua lại những lời bình ngăn ngắn, nhanh chóng, người viết sẽ thấy mình bớt cô đơn ở giữa một "chợ" người và thông tin.

Dù sao cũng vẫn thích blog hơn, người viết lặng lẽ gửi gấm tâm tình trong một khoảnh khắc, để được lưu giữ mãi, không bị những dòng thời gian trôi qua chất đầy những vấn đề hay cảm xúc của người khác.

...
Dù bây giờ kiếm tiền không còn là vấn đề phải lưu tâm hàng đầu nữa, thời gian vẫn luôn là một vấn đề lớn. Có nhiều người luôn thắc mắc là không đi làm thời gian rảnh để làm gì?  Nghe hỏi mà không biết đường trả lời luôn. Ngày nào cũng có việc từ sáng đến tối, hầu hết là còng lưng bên máy tính để làm những điều mình thích, rồi phải làm những việc không phải với máy tính mà người ta cho là mình cần phải làm, hay ít ra tự mình cũng nghĩ thế!

Không biết có ai không thích học không, đoán là chắc cũng có. Nhưg không hiểu nổi tại sao lại không thích học, bởi học rất vui. Khi đạt được điều mình muốn sau một thời gian nỗ lực, thì cảm giác ấy thật tuyệt vời!

May mắn vì cô đơn từ bé rồi, nên thú vui một mình của mình cũng cao tay lắm, dù không phải là không đau thương. Học, chơi, làm gì cũng gần như một mình, riết rồi cũng quen.
Những quan hệ gần xa gì nếu có, hay có rồi đôi khi làm mình tổn thương thì cũng tự mình vượt qua được sớm thôi. Tự bằng lòng với những gì trời ban như thông minh, sáng sủa, có ý chí, có khả năng tự chữa lành các vết thương do người ta làm hay tự mình gây ra, ... để mà sống cho vui vẻ những tháng ngày ngắn ngủi. Bởi vì " Tất cả các dòng sông đều chảy" (tác phẩm của Nancy Canto), cuộc sống sẽ hòa tan vào dòng chảy vô tận của thời gian, mình chỉ là một mắt xích bé xíu trong cái vũ trụ mênh mông này, thậm chí cũng rất bé trong tim người.


23 tháng 10, 2016

24 giờ một ngày và những ước muốn

Chiều Chủ nhật, Sài gòn mưa tầm tả...
May là ngày nghỉ nên những người cày cuốc mỗi ngày sẽ không phải lo lắng đường về ngập lụt. Mong mọi người còn đang rong ruổi trên đường sẽ về nhà bình yên!


Đang đọc 2 quyển sách của Tony Buổi Sáng... Mất 1 giờ để đọc hết những bài thật dí dỏm nhưng đáng để suy ngẫm của Cafe Cùng Tony, vì thật gần, vì quá quen thuộc, cũng vì thấy mình đâu đó... Thỉnh thoảng lại bật cười, đôi khi lại phải kiềm nén cảm xúc.
...
Tony thành công khi làm người ta phải suy ngẫm, và tạo nguồn cảm hứng tích cực cho giới trẻ.
Không có nhiều những tác giả nội địa như thế.

Tony có đề cập đến 24 giờ một ngày của mỗi người, và dùng thế nào để không uổng phí. Đề tài chẳng mới, mình là người tận hưởng từng giây phút của cuộc đời cũng phải nhìn lại ...
Liệu mình đã dùng thời gian của mình Ngon chưa, Hiệu quả chưa?
Những gì mình đang làm bây giờ liệu sau vài năm nữa có thấy là uổng phí?

Có người nói họ là tỷ phú thời gian, dù mình tự quyết định thời gian của mình cũng không thể cho mình là tỷ phú thời gian được. Một ngày 24 giờ vẫn không đủ, dường như không bao giờ đủ!

Có nhiều thứ để học, có nhiều sách hay phim hay muốn xem, có nhiều nơi muốn đi, có nhiều cảm xúc muốn giữ lại, dù bằng hình hay ghi lại, muốn chia sẻ những cảm xúc tuyệt đẹp mình có cho cả thế giới, muốn những ký ức dù ngọt ngào hay bi thương sẽ không bao giờ nhạt phai theo năm tháng...

Làm sao có thể làm được hết những điều ấy?

Dù sao cũng sẽ không dừng lại, cũng sẽ cố gắng!

28 tháng 7, 2016

Năm 2015

Đã gần hết năm 2016 mới bắt đầu viết cho 2015.
 




Những núi đồi… những cung đường…tuyết… gió.
Nếu như những phiền muộn ưu tư cuộc đời có thể theo những vòng xe thả rơi đâu đó.
Sẽ không thể quên những ngày lang thang trên vùng gió tuyết, co ro trong cái lạnh cắt da hay cảm giác bâng khuâng kỳ lạ khi vượt qua những hẻm núi quanh co đẹp lạ thường.

Năm 2015, một năm với nhiều biến động, nhiều thay đổi và có những điều mới. Những chuyện cần làm phải làm, cả những niềm đau.

Tháng 3, một chuyến đi ngắn với bạn bè, cứ tưởng là vui nhưng kết thúc bằng một cuộc cuộc điện thoại vào sáng sớm. Một ngày trong tháng ba, mình trở thành mồ côi.

Tháng 5, Chuyến đi phiêu lưu một mình trên đất khách, cố gắng thu xếp để mọi việc bình thường, dù trong tim tràn ngập thất vọng, những ngày giờ sai lệch, những kế hoạch hay toan tính đều không còn đúng. Lang thang trong cái lạnh đầy tuyết và gió, trong những cơn thở dốc khi đạp xe xuyên những rừng cây đẹp mộng mị, mọi thứ đều đẹp, đều xa lạ trong nỗi cô đơn cùng cực. Lúc đó điện thoại là nguồn an ủi, những tình thân từ xa xôi vẫn luôn dõi theo từng buớc chân.
Lọt thỏm trong một vùng xa lạ, không biết chuyện gì đã và đang xảy ra, luôn phải kềm giữ nuớc mắt khi buớc trên những con đường ngợp gió hay trong khu vuờn lộng lẫy trên xứ người.

Kết thúc một chuyến đi, nối tiếp bằng một chuyến đi khác. Một chuyến đi thăm người quen ở xa. Tưởng là thân tưởng là vui, bỗng chốc trở thành quá gần để quá buồn. Một niềm tin vỡ vụn. Một thế giới đã biến mất, một cuộc đời sai lệch đã thành vĩnh viễn, không thể sửa sai được nữa.
Mọi ngụy biện đều thất bại, mọi bào chữa đều không bù đắp dược nỗi đau. Tưởng là được, nào ngờ là mất!

Tháng 6, một thất vọng tràn ngập. Những điều tưởng như hiển nhiên bỗng tuột khỏi tay, một tình thân như xa lạ, mất mát nối mất mát.

Không còn niềm tin, lang thang trong mọi cơ hội. Đà lạt, Nam Du, Cần giờ, Vũng Tàu... Tìm vui ở đâu đó, ngoài mình.

Tháng 10, cùng những người thân đi thăm Phú Yên bằng xe lửa. Chuyến đi thật thú vị. Không vì những hình ảnh đẹp đầy gọi mời của phim Hoa Vàng trên Cỏ Xanh, đến Phú Yên để thăm nhà một nhân viên mình quý nhất. Nhiều hình ảnh đẹp, nhiều trải nghiệm mới mẻ, nhiều kỷ niệm đẹp.
 
Tháng 11, lang thang 5 ngày trên đất Nhật, Tokyo vẫn còn quá nhiều điều để khám phá.
Tháng 11,  lấy giấy phép lái xe Lý thuyết ở California để bắt đầu những cuộc phiêu lưu ở Mỹ. Lái xe, và lái xe ở Mỹ, một thành đạt không mong chờ.
Tháng 12, những đồi núi tuyết trắng của Colorado, Dead Valley hoang mạc và Big Sur nồng nàn sóng biển của California, những hotel, motel, những cung đường là hạnh phúc cuối cùng của năm.

Năm 2015, một năm của mất mát. Mất người thân, mất niềm tin... Mình còn lại gì?
Năm 2015, một năm rong ruổi trên đường. Mình đã làm được những điều là mơ uớc của nhiều người, năm ấy có nên gọi là thành công?

Người đẹp

Đọc rất nhiều bài viết về người đẹp, càng đọc càng mơ hồ.
Một vẻ đẹp hình thể hay phải cả vẻ đẹp tâm hồn?
Tâm hồn thì làm sao biết đẹp xấu?
Tâm hồn - Thứ ẩn sâu đằng sau mắt phượng mày ngài, thứ núp dưới đôi bàn tay mềm mại như mười cánh hoa, thứ được những lời diu dàng được thốt ra từ môi răng ngọc ngà - liệu có ai cân đong đo đếm được?


Gặp một người có dung mạo đẹp, mình luôn tự hởi liệu người ấy có một tâm hồn đẹp? Thường nếu không có thể hiện gì bất thường ... mình sẽ luôn cho rằng người ấy đẹp, vẹn toàn.

Mình có là một người đẹp?
Chắc nhiều người biết mình sẽ nói không, nhưng mình vẫn cho mình là người đẹp, dù không phải là luôn luôn đẹp.

Buổi sáng, dậy sơm, tập thể dục, rồi đi tắm, khoan khoái để nước mát tẩy sạch mọi u ám, làm trong mát thân thể để bắt đầu một ngày mới ... lúc đó mình rất đẹp.
Lúc hoàn tất một công việc khó, tự dưng cũng thấy mình đẹp, bởi cái tinh thần phơi phới kia như nhuộm hồng thần sắc.
Lúc mang đến cho người khác những nụ cười, mình cũng cười, giữa những nụ cười ấy, mình biết chắc mình cũng rất đẹp, với nụ cười rạng rỡ kia.
Khi buớc qua nỗi muộn phiền của những điều không vừa ý, mình cũng thấy mình đẹp, và còn là rất đẹp.
Khi nhận thức được điều hay lẽ phải ở đời, nhận biết được phần nào kiến thức trời biển kia, mình cũng thấy mình đẹp, bởi cái tôi được soi sáng trong cái xán lạn của tri thức.
Khi ở giữa những tình thân, những trái tim trao tặng những trái tim, người ta càng lộng lẫy, càng đẹp.

Mình chỉ đẹp những lúc ấy.

Người ta chỉ đẹp trong tình yêu, trong tri thức, trong dâng hiến, trong thành công và trong mạnh khỏe.

Mình muốn luôn là người đẹp, nhưng dường như quá khó rồi!


4 tháng 7, 2016

Có những...


Cám ơn cô bạn nhỏ chưa quen với những vần thơ như lọc từ những trái tim đã từng thổn thức vì yêu.
Tình yêu là một thứ vô giá bởi hạnh phúc tình yêu đem lại quá lớn, còn nỗi đau của người trong cuộc phải trả giá thì khôn cùng.

CÓ NHỮNG...
Có những thứ tưởng như vô giá
Nhưng đôi khi bỗng chốc hóa tầm thường
Có những người đang hết mực yêu thương
Chỉ một câu rồi đường ai nấy bước


Có trái tim đã chứa nhiều vết xước
Vẫn âm thầm khao khát được rung lên
Có trái tim thật sự yếu mềm
Lại giả vờ gồng lên mạnh mẽ


Có những người ta chưa bao giờ kể
Lại nhớ thương lặng lẽ đến cuối cùng
Có những người luôn miệng nói nhớ nhung
Nhưng thật ra trong lòng không rung động


Có những người ta vẫn luôn hi vọng
Lại làm ta tuyệt vọng đến ê chề
Có những người ta chẳng hứa sẽ về
Lại một đời u mê chờ đợi...


Thơ Lai-Ka

Mùa Đông cuộc đời

 Em cũng đã từng có mùa Xuân...


Đi thật nhiều, ngắm thật nhiều, gặp thật nhiều để mãi tìm một cái tôi thoắt ẩn thoắt hiện.
Có những thứ như hiển nhiên, nhưng sao có những điều quá khó chạm vào.
Đi thật xa rồi cũng chẳng trả lời nổi câu hỏi Tôi là ai?

Tìm kiếm thật nhiều, có những thứ tìm được, có thứ chẳng chờ đợi cũng đến, nhưng có điều mình vẫn tìm, mãi hoài, cũng chẳng thấy đâu!

Năm tháng thật tàn nhẫn, mang những danh xưng mĩ miều, những ngày mới, những Xuân, Hạ,Thu, Đông ngùn ngụt trôi qua trên những thịt da héo úa, những linh hồn tàn phai.
Trái tim người, có nhiều ngăn với vô số những mối quan hệ nặng nề lại càng quá mỏng manh trong gió bão cuôc đời.


Năm tháng đổi thay mọi thứ, dù là những điều tốt đẹp nhất, tàn nhẫn thay!



5 tháng 1, 2016

Thích



Có những thứ người ta không hề quan tâm nhưng sao mình lại thích? Một đóa hoa tàn, một cành khô gãy, một góc sông buồn hay một người xa lạ?
Có những điều người ta không giải thích nổi, chỉ đơn giản là thích thôi.

Không gian này, mãi mãi lưu giữ trong ký ức trọn vẹn cảm xúc của gió, của mây, của yên ắng, của từng cơn run rẩy trên mười đầu ngón tay vì lạnh. Rocky Mountain Arsenal

Cái tươi mới, sự chỉn chu, vẻ rực rỡ, hay lộng lẫy quá bắt mắt, quá dễ chịu, quá ưa nhìn nên người ta thích, muốn với tới, chạm vào. Còn có những điều bị bỏ quên, bị lẫn vào đâu đó vì quá tầm thường hay nhạt nhòa , hay thậm chỉ bị ghét bỏ chỉ vì sắc màu u tối, vì già nua hay đơn giản chỉ là vì không giống ai. 

Điều gì làm mình thích những điều ít người thích?

Vẻ u ám của một cành hoa tàn, cảnh cô đơn của một cành khô chết bên đường trong mùa động giá lạnh hay ánh mắt mang mác buồn của một người không quen cũng làm trái tim rung động. 

Có những thứ xa lạ, bên đường nhưng gần như là nỗi đau, trong một khoảnh khắc như chạm tới, như gần gũi rồi đi thẳng vào trái tim.

Trái tim mình mãi vẫn loạn nhịp vì những điều như thế!