Câu chuyện thật dễ thương của Myblackcatcafe. Sao bạn ấy lại không post bài nữa nhỉ?
Nhớ bạn ấy và những bài thật nhiều cảm xúc và dễ thương.
Mùa hè... ...
"Tại sao người ta lại bắt những con chim nhốt vào lồng?"
"Vì yêu."
"Yêu ư?"
"Đã nghe truyện "Chú chim nhỏ" chưa?"
"Chưa."
...
"Người ta bắt và đặt chú chim nhỏ vào một cái lồng xinh xắn. Để rồi hàng ngày, người ta đến cho chú ăn những hạt ngũ cốc ngon lành, thay nước cho chú thật đều đặn. Ban đầu chú chim nhỏ thích thú lắm, chú cứ hót mãi những bài ca của loài chim mà trong ngôn ngữ của loài người chỉ là những tiếng chiêm chiếp vui tai.
Dần dần, chú chim nhỏ nhớ bầu trời xanh mà chú ta thường chao liệng, nhớ bãi cỏ mềm mà chú ta thường sà xuống để tìm giun. Rồi thì cơn gió đi ngang chiếc lồng xinh xắn của chú, cơn gió mang cho chú mùi của hoa đồng nội, mùi của khu rừng xanh mướt những tán cây, mùi của biển cả bao la xa vời vợi. Rồi gió kể cho chú chim nhỏ nghe những thứ diễn ra bên ngoài chiếc lồng của chú. Chú chim nhỏ lại thích thú và hát vang để tưởng thưởng những câu chuyện của gió.
Thế rồi mùa thu đến, gió lạnh dần, người ta đóng tấm cửa kiếng lại, và gió không thể đến kể cho chú chim nhỏ nghe những câu chuyện nữa. Rồi sau đó gió đi mất, không trở lại nữa. Chú chim nhỏ thấy buồn biết bao. Giờ đây chú thường im lặng ngắm nhìn những đóa hồng lộng lẫy ở khu vườn bên kia đường. Chú say mê chúng cứ như chàng trai trẻ yêu say đắm cô tiểu thư kiêu kì xinh đẹp. Và chú lại cất tiếng hót để tôn vinh vẻ đẹp kiêu sa ấy.
Nhưng không may, một sáng nọ, người ta đã cắt mất những cành hồng để trang trí trên bàn ăn một buổi tiệc sinh nhật. Chú chim lại ủ rũ và im lặng. Thế rồi những hôm sau nữa, chú lại chú ý đến đóa cúc dại trắng ngần ở bãi có kế bên nhà. Chú nghĩ thầm: "Đóa hồng kiêu sa bị cắt mất vì chúng quá lộng lẫy. Chắc chẳng ai để ý đóa hoa dại kia đâu.". Thế rồi chú lại thẫn thờ ngắm nhìn đóa cúc dại ấy. Đóa hoa nom như cô thiếu nữ chốn làng quê mộc mạc, một nét đẹp giản dị đến lạ kì. Và chú chim lại cất lên bài ca của niềm hạnh phúc.
Cứ tưởng sẽ mãi được như thế, nhưng vài hôm sau, người ta đã đến nhổ sạch bãi cỏ và tráng bê tông để xây một căn nhà mới. Chú chim nhỏ lần này nhìn lên bầu trời xanh và nghĩ: "Có lẽ ta chỉ nên ngắm bầu trời thôi, vì dù thế nào, con người cũng không thể lấy mất bầu trời kia được." Và chú chim nhỏ lại im lặng ngắm bầu trời. Có hôm trời trong xanh đẹp như mặt hồ mùa thu, đôi lúc lại có những đám mây trắng bồng bềnh trôi ngang, có hôm lại đỏ rực màu lửa trông thật bi tráng. Và rồi những đám mây đen kéo đến đen kịt cả trời, màu của mưa, màu của bầu trời buồn nhưng tự do.
Chú chim nhỏ nhớ lắm những lúc tung cánh bay, nhớ lắm những hạt mưa lạnh giá, nhớ cơn gió và đám mây bồng bềnh. Lần này chú cất lên bài hát của sự cô đơn và nỗi nhớ. Nhưng cơn mưa đến nhanh hơn và nặng hạt hơn. Người ta căng những tấm bạt trên mái hiên để che mưa. Và thế là bầu trời của chú chim nhỏ đã trở thành màu xám của những tấm vải bạt. Chú chim nhỏ buồn bã thất vọng. Chú nhớ cơn gió, nhớ đóa hồng, nhớ cúc trắng, nhớ bầu trời,... và hơn hết, chú nhớ "tự do". Chú chim nhỏ trở nên im lặng, chú thôi không hát nữa, chỉ còn như một con chim giả trong chiếc lồng xinh xắn.
Những con chim khác đôi khi bay ngang và ghé lại bên cửa sổ trầm trồ:
-Ồ, cái lồng đẹp quá, chú nhỏ thật may mắn.
-Vậy mà chú ta cứ mang cái mặt buồn thảm, cứ như đang khổ sở lắm ấy.
-Bọn nhà giàu kiêu kì ấy mà.
Và chúng bay mất.
Rồi chú chim nhỏ ốm nặng, chú không đủ sức nhấc đôi cánh của mình nữa. Người ta đem chú đến phòng khám thú y. Khi chiếc cửa lồng vừa hé mở, một ý nghĩ táo bạo vụt qua trong đầu chú chim nhỏ. Chú dùng hết sức tàn của mình lách qua bàn tay của vị bác sĩ khả kính và bay vút khỏi chiếc lồng, bay qua cửa sổ để hở và lên tận trời xanh.
Chú chim nhỏ mừng rỡ ôm hôn cơn gió, hôn làn mây trắng, hôn ánh nắng hồng. Và chú cất tiếng hát, chú hát bài hát của tự do, bài hát đầy niềm vui sướng. Rồi bỗng nhiên chú im bặt, đôi mắt từ từ khép lại, đôi cánh nhỏ bé không đập nữa, chú rơi xuống và chết.
Người ta chỉ nói rằng:
-Đồ thứ vô ơn, vậy mà ta đã phải chăm chút cho mi lắm thứ.
Và cũng chẳng có giọt nước mắt nào cho chú chim nhỏ."
...
"Tội nghiệp chú chim nhỏ."
"Và cũng tội nghiệp cho con người nữa."
"Tại sao?"
"Vì đã không biết cách yêu thương."
...
"Con người thường giữ chặt một thứ khi yêu thương thứ đó, họ cho rằng thứ đó là của riêng mình và thích cầm tù những thứ mình yêu thương nhất."
"Buồn thật."
"Có những chiếc lồng sẽ là những mái ấm, nhưng có những chiếc lồng sẽ mãi mãi chỉ là những nhà tù xa hoa... cũng không biết có nên sửa cái tựa "Chú chim nhỏ" lại thành "Chiếc lồng" hay không?"
... "Yêu ai thì hãy để người đó tự do. Có phải không?"
"Có lẽ nên thế."
"Có lẽ như thế sẽ buồn đấy..."
"Uh, sẽ buồn và cô đơn..."
...
ngày 09/01/2009
Nguồn myblackcatcafe.blogspot.com
5 tháng 4, 2015
Con Người Quanh Ta
Có những người mà theo lẽ thường, họ phải ở bên cạnh ta, nhưng họ lại ở một nơi khác, chăm sóc cho những người khác, còn ta thì như cây cỏ mọc trên đồng hoang. Những người ấy, ra đi như một hiển nhiên.
Có những người luôn yêu ta với tình yêu bất tận, không cần đền đáp, nhưng bỗng có ngày ta mất họ. Họ buộc phải ra đi, dù đau lòng cách mấy cũng không thể nào thay đổi được.
Có những người ở bên cạnh ta, những thế giới riêng biệt, cô độc và mệt mỏi. Họ luôn gần trong gang tấc nhưng chỉ là những chiến binh, lạnh lùng, ít có niềm vui chung, chỉ chiến đấu cho cùng một mục đích.
Có những người thường đến với ta, chia sẻ với ta buồn vui trong cuộc sống này, nên cứ ngỡ như họ hiểu ta. Rồi một ngày, họ nói với ta rằng sao bạn đòi hỏi thế, sao bạn muốn nhiều thế, có nhiều thứ quá nên bạn đã chán rồi sao.
Có những người thích ta, ngưỡng mộ ta, chờ đợi ta như một anh hùng, để cứu giúp họ khi nguy nan. Và chỉ thế thôi.
Có những người yêu ta, đã từng yêu ta. Thời gian yêu thương ngọt ngào ấy không dài mãi như mơ ước. Họ ra đi có khi không một lời, có khi bình thản xoay lưng dù ta có đau đớn đến thế nào.
Có những người ta yêu, yêu suốt 24 giờ một ngày, bảy ngày một tuần, suốt 52 tuần trong một năm và còn hơn thế nữa. Nhưng họ cũng có những điều họ muốn. Nếu không có được, họ cũng đi.
Cứ ngỡ ta có nhiều thứ, có nhiều niềm vui, có nhiều người bên cạnh…
Rồi một ngày ta chợt nhận ra những điều ấy, trần trụi, đau đớn.
Tất cả chỉ là hư không.
Có những người luôn yêu ta với tình yêu bất tận, không cần đền đáp, nhưng bỗng có ngày ta mất họ. Họ buộc phải ra đi, dù đau lòng cách mấy cũng không thể nào thay đổi được.
Có những người ở bên cạnh ta, những thế giới riêng biệt, cô độc và mệt mỏi. Họ luôn gần trong gang tấc nhưng chỉ là những chiến binh, lạnh lùng, ít có niềm vui chung, chỉ chiến đấu cho cùng một mục đích.
Có những người thường đến với ta, chia sẻ với ta buồn vui trong cuộc sống này, nên cứ ngỡ như họ hiểu ta. Rồi một ngày, họ nói với ta rằng sao bạn đòi hỏi thế, sao bạn muốn nhiều thế, có nhiều thứ quá nên bạn đã chán rồi sao.
Có những người thích ta, ngưỡng mộ ta, chờ đợi ta như một anh hùng, để cứu giúp họ khi nguy nan. Và chỉ thế thôi.
Có những người yêu ta, đã từng yêu ta. Thời gian yêu thương ngọt ngào ấy không dài mãi như mơ ước. Họ ra đi có khi không một lời, có khi bình thản xoay lưng dù ta có đau đớn đến thế nào.
Có những người ta yêu, yêu suốt 24 giờ một ngày, bảy ngày một tuần, suốt 52 tuần trong một năm và còn hơn thế nữa. Nhưng họ cũng có những điều họ muốn. Nếu không có được, họ cũng đi.
Cứ ngỡ ta có nhiều thứ, có nhiều niềm vui, có nhiều người bên cạnh…
Rồi một ngày ta chợt nhận ra những điều ấy, trần trụi, đau đớn.
Tất cả chỉ là hư không.
4 tháng 4, 2015
Nụ Cười Được Nở Ra Từ Nỗi Đau
Nụ cười có khi được nở ra từ nỗi đau của một ai đó…
Một nụ cười, một hạnh phúc đôi khi phải trả giá rất đắt.
Một người để dâng hiến một nụ cười cho người mình thương yêu, quý mến có khi phải trả một giá rất đắt. Nhưng có hề gì, nhân danh tình thương, nhân danh sự quý mến, cái lớn lao của có được một tình thương quá lớn để người ta thường là không ngần ngại dâng hiến.
Có khi mình là người dâng tặng, có khi lại là người được tặng.
Phải từ bỏ nhiều thứ, phải sống không là mình, có khi phải tổn thương một ai đó hay thậm chí làm đau lòng nhiều người thì khi người ta yêu, liệu người ta có còn kịp so đo?
Để có nụ cười của người yêu, người dâng hiến sẽ đau, có khi đau đến chết.
Có khi để có chữa lành một trái tim bị tổn thương, người nhận liều thuốc nụ cười ấy không biết những gì xảy ra đằng sau đó. Hồn nhiên yêu, hồn nhiên hạnh phúc.
Có khi người nhận cũng biết, nhưng để cứu mình không đau, không chết thì miễn có người cứu là được rồi.
Nhưng có khi những người trong cuộc đều biết cả, biết những cơn đau, biết những dâng hiến… nên dâng, nên nhận và cùng đau.
Nụ cười đầy ma lực ấy, có thể ve vuốt nỗi tự ti, đánh tan sự cô đơn, thậm chí tiếp thêm sức mạnh để sống tiếp trong cuộc đời này, khi yêu, ai cũng sẵn lòng cho và nhận cả.
Nếu yêu và được yêu, nếu có thể lựa chọn, mình sẽ xin không nhận và cũng không dâng nụ cười ấy.
Bởi cái hạnh phúc đến từ nỗi đau luôn mong manh, dễ vỡ, dễ làm tổn thương cả người yêu và được yêu. Cái hạnh phúc đó dù rực rỡ hay gọi mời đến đâu thì chẳng bao lâu cũng sẽ là niềm đau cho những người trong cuộc.
Và dù biết như thế là mình đã từ bỏ thế giới YÊU diệu kỳ đó.
Một nụ cười, một hạnh phúc đôi khi phải trả giá rất đắt.
Một người để dâng hiến một nụ cười cho người mình thương yêu, quý mến có khi phải trả một giá rất đắt. Nhưng có hề gì, nhân danh tình thương, nhân danh sự quý mến, cái lớn lao của có được một tình thương quá lớn để người ta thường là không ngần ngại dâng hiến.
Có khi mình là người dâng tặng, có khi lại là người được tặng.
Phải từ bỏ nhiều thứ, phải sống không là mình, có khi phải tổn thương một ai đó hay thậm chí làm đau lòng nhiều người thì khi người ta yêu, liệu người ta có còn kịp so đo?
Để có nụ cười của người yêu, người dâng hiến sẽ đau, có khi đau đến chết.
Có khi để có chữa lành một trái tim bị tổn thương, người nhận liều thuốc nụ cười ấy không biết những gì xảy ra đằng sau đó. Hồn nhiên yêu, hồn nhiên hạnh phúc.
Có khi người nhận cũng biết, nhưng để cứu mình không đau, không chết thì miễn có người cứu là được rồi.
Nhưng có khi những người trong cuộc đều biết cả, biết những cơn đau, biết những dâng hiến… nên dâng, nên nhận và cùng đau.
Nụ cười đầy ma lực ấy, có thể ve vuốt nỗi tự ti, đánh tan sự cô đơn, thậm chí tiếp thêm sức mạnh để sống tiếp trong cuộc đời này, khi yêu, ai cũng sẵn lòng cho và nhận cả.
Nếu yêu và được yêu, nếu có thể lựa chọn, mình sẽ xin không nhận và cũng không dâng nụ cười ấy.
Bởi cái hạnh phúc đến từ nỗi đau luôn mong manh, dễ vỡ, dễ làm tổn thương cả người yêu và được yêu. Cái hạnh phúc đó dù rực rỡ hay gọi mời đến đâu thì chẳng bao lâu cũng sẽ là niềm đau cho những người trong cuộc.
Và dù biết như thế là mình đã từ bỏ thế giới YÊU diệu kỳ đó.
Mồ Côi
Một cảm giác trống vắng kỳ lạ, ngôi nhà trống vắng kỳ lạ… Cảm giác không cần phải dựa vào ai hết bỗng nhiên trôi đi đâu mất.
Một thuở ấu thơ hoang vu mà không có ấn tượng buồn đau, trẻ con vẫn là trẻ con thôi… vẫn biết là khuyết, vẫn biết là vắng mà vẫn hồn nhiên, vẫn vui đùa cùng các bạn.
Mỗi khi ngoái đầu lại phía sau, cái tuổi thơ ấy vẫn in đậm sắc màu và mùi hương nồng nàn của những cánh đồng lúa chín vàng ruộm, những trưa lén bắt ốc tắm ao, củ khoai lang vừa luộc nóng hổi trên mâm tre của Dì Hai kế bên nhà, của những chú rắn lục xanh biếc lượn mình trên cây vú sữa nhà bạn Hoa đối diện…
Vẫn không quên một trưa đi học, vừa đi vừa ăn một khúc mía thật dài… dài đến nổi tước một miếng mía thì bị phía kia cây mía đập vào đầu. Cảm giác vừa đau vừa tức cười đó, hình ảnh một con bé lếch thếch giữa trưa nắng, mũ áo xúng xính, vừa cặp vừa mía sao khắc sâu in đậm trong ký ức mình đến thế!
Ngôi nhà tuổi thơ, mái trường tuổi thơ, những khuôn mặt từng tồn tại trong tuổi thơ lạnh vắng đó sao in sâu khắc đậm trong ký ức.
Và nỗi trống vắng, đã từng như thể là lớn, như thể là quá nhiều cho một bé con cứ như thế đi theo cùng năm tháng. Rồi con bé ngày ấy lớn lên, mạnh mẽ hơn với những thiếu vắng đã là định mệnh, với nỗi cô đơn trở thành lạnh lùng của người mẹ khiếm lời với con gái.
Những thất bại, những thiếu hụt dường như như không làm con bé ngày nào tệ đi, con bé hiểu chuyện nhanh hơn bạn bè cùng tuổi, học cách tiếp nhận thế giới nhanh hơn và phức tạp hơn, biết cách làm đầy những khoảng trống trong cuộc đời bằng bạn bè, công việc và bằng cả sự cô đơn.
Rồi một gia đình mới xuất hiện, nở ra trong đầm ấm, những ảnh hưởng từ thơ ấu dường như không còn nhiều dấu vết. Cuộc đời như đã ban nhiều may mắn bù đắp cho một khởi đầu khiếm khuyết.
Mọi thứ cứ theo dòng chảy thời gian.
Rồi một hôm, lần nữa, cảm giác trống vắng ấy quay trở lại, lạ kỳ, đau đớn và lớn hơn người ta vẫn tưởng.
Một dáng hình, một giọng nói, những cảm xúc nhiều chiều… bỗng dưng chấm hết, tất cả đều biến mất trong một lúc không mong chờ. Vẫn biết đời này là vô thường, cuộc sống là phù du mà sao vẫn hoang mang đến thế!
Lần nữa, cảm giác trống vắng ấy trở lại, rõ nét hơn, hằn sâu hơn.
Những cảm xúc thuộc về một người bỗng biến mất. Không lo lắng, không phiền muộn, không còn những câu hỏi quá quen thuộc như hôm nay muốn ăn gì, mua gạo nha, hay chìa khóa lạc đâu rồi…
Ngôi nhà lặng, vắng đến kỳ cục. Mọi người dường như ít nói lại, ít cười lại …
Giờ thì thật sự là mồ côi.
Cứ ngỡ thiếu hụt của trẻ con là nặng nề nhất, nhưng hình như không có nỗi mất mát nào mà không đau, không đáng sợ hết, dù là người ta ở tuổi nào trong cuộc đời, dù người ta đánh mất ở những lúc ít ảnh hưởng nhất, ít gần gũi nhất…
Mình thật sự mồ côi từ ngày ấy rồi.
Một thuở ấu thơ hoang vu mà không có ấn tượng buồn đau, trẻ con vẫn là trẻ con thôi… vẫn biết là khuyết, vẫn biết là vắng mà vẫn hồn nhiên, vẫn vui đùa cùng các bạn.
Mỗi khi ngoái đầu lại phía sau, cái tuổi thơ ấy vẫn in đậm sắc màu và mùi hương nồng nàn của những cánh đồng lúa chín vàng ruộm, những trưa lén bắt ốc tắm ao, củ khoai lang vừa luộc nóng hổi trên mâm tre của Dì Hai kế bên nhà, của những chú rắn lục xanh biếc lượn mình trên cây vú sữa nhà bạn Hoa đối diện…
Vẫn không quên một trưa đi học, vừa đi vừa ăn một khúc mía thật dài… dài đến nổi tước một miếng mía thì bị phía kia cây mía đập vào đầu. Cảm giác vừa đau vừa tức cười đó, hình ảnh một con bé lếch thếch giữa trưa nắng, mũ áo xúng xính, vừa cặp vừa mía sao khắc sâu in đậm trong ký ức mình đến thế!
Ngôi nhà tuổi thơ, mái trường tuổi thơ, những khuôn mặt từng tồn tại trong tuổi thơ lạnh vắng đó sao in sâu khắc đậm trong ký ức.
Và nỗi trống vắng, đã từng như thể là lớn, như thể là quá nhiều cho một bé con cứ như thế đi theo cùng năm tháng. Rồi con bé ngày ấy lớn lên, mạnh mẽ hơn với những thiếu vắng đã là định mệnh, với nỗi cô đơn trở thành lạnh lùng của người mẹ khiếm lời với con gái.
Những thất bại, những thiếu hụt dường như như không làm con bé ngày nào tệ đi, con bé hiểu chuyện nhanh hơn bạn bè cùng tuổi, học cách tiếp nhận thế giới nhanh hơn và phức tạp hơn, biết cách làm đầy những khoảng trống trong cuộc đời bằng bạn bè, công việc và bằng cả sự cô đơn.
Rồi một gia đình mới xuất hiện, nở ra trong đầm ấm, những ảnh hưởng từ thơ ấu dường như không còn nhiều dấu vết. Cuộc đời như đã ban nhiều may mắn bù đắp cho một khởi đầu khiếm khuyết.
Mọi thứ cứ theo dòng chảy thời gian.
Rồi một hôm, lần nữa, cảm giác trống vắng ấy quay trở lại, lạ kỳ, đau đớn và lớn hơn người ta vẫn tưởng.
Một dáng hình, một giọng nói, những cảm xúc nhiều chiều… bỗng dưng chấm hết, tất cả đều biến mất trong một lúc không mong chờ. Vẫn biết đời này là vô thường, cuộc sống là phù du mà sao vẫn hoang mang đến thế!
Lần nữa, cảm giác trống vắng ấy trở lại, rõ nét hơn, hằn sâu hơn.
Những cảm xúc thuộc về một người bỗng biến mất. Không lo lắng, không phiền muộn, không còn những câu hỏi quá quen thuộc như hôm nay muốn ăn gì, mua gạo nha, hay chìa khóa lạc đâu rồi…
Ngôi nhà lặng, vắng đến kỳ cục. Mọi người dường như ít nói lại, ít cười lại …
Giờ thì thật sự là mồ côi.
Cứ ngỡ thiếu hụt của trẻ con là nặng nề nhất, nhưng hình như không có nỗi mất mát nào mà không đau, không đáng sợ hết, dù là người ta ở tuổi nào trong cuộc đời, dù người ta đánh mất ở những lúc ít ảnh hưởng nhất, ít gần gũi nhất…
Mình thật sự mồ côi từ ngày ấy rồi.
2 tháng 4, 2015
Thu tiền Máy ảnh ở Khu Du Lịch Bình Quới 1
Bình Quới 1 là một nơi ưa thích. Cây cảnh được chăm chút, tạo những không gian của quê hương, rất Việt Nam với cầu khỉ, ao sen, với thuyền ghe, với nhân viên mặc áo bà ba, với đàn ca tài tử. Đặc biệt có Nhà Tưởng Niệm Cố Nhạc Sĩ Trinh Công Sơn.
Bình Quới 1 in dấu nhiều khuôn mặt bạn bè và người thân của mình, có rất nhiều kỷ niệm trải qua một thời gian dài để là một trong những nơi ở thành phố này mình luôn muốn đến.
Lần vào chơi gần nhất thì thấy hơi nhiều rác, rác được khách du ngoạn dấu vào những góc khuất, thi thoảng có trên hồ.
Chạnh lòng vì sao dân ta không thể tìm thùng rác để bỏ vào.
Chạnh lòng vì khu Du lịch không thu tiền khách thăm. Chỉ thu tiền Dịch vụ Chụp ảnh, như thu tiền Chụp Ảnh Cưới.
Sao không chỉ thu 20.000₫/ lượt khách và tặng một lon nuớc...( của hãng nào chẳng được, Coca chẳng hạn, giá tài trợ sẽ rẻ, mà khách nào vào chơi mà không khát nuớc?) Khách không phiền và Khu Du lịch có tiền thuê dọn rác và vệ sinh.
Hôm nay lại nghe một câu chuyện khác.
Gia đình người bạn gồm 5 người thuộc 3 thế hệ vào chơi, cụ ông cụ bà đều hơn 70 tuôi, định ăn chơi cả ngày vì nhà xa. Bạn mình cầm máy ảnh bị Bảo vệ chặn lại để thu tiền máy ảnh 200.000₫. Có nhiều thắc mắc và vào đến văn phòng, một bạn ở văn phòng trả lời là ghi nhận phản hồi của khách, nhưng đây là quyết định của Ban Giám Đốc.
Cả nhà bạn mình quyết định đi ra KDL Văn Thánh chơi, không bị thu tiền gì hết.
KDL Bình Quới 1 bị thất thu dịch vụ ăn sáng, ăn trưa, thuê phòng nghỉ trưa và buffet tối cho năm khách vì 200.000₫ phí chụp ảnh.
Vấn đề không phải là 200.000₫, mà vì không biết nộp tiền ấy cho việc gì. Chụp bằng máy ảnh hay chụp bằng điện thoại thì có gì khác. Máy của bạn ấy nhỏ, không có gì đáng chú ý cả! Hôm mình và một bạn khác vào còn cầm 2 máy ảnh to, chuyên nghiệp cộng thêm ống kính các loại mà không ai nói gì, chắc là không thấy "Mẫu" nên không bị thu!
Khu Du Lịch Văn Thánh, nhỏ hơn, bị các tòa nhà bao quanh nhưng vẫn có nét riêng, vẫn làm dịu lòng cho những ngày cuối tuần ngắn ngủi.
Không biết Ban Giám Đốc của KDL Bình Quới 1 có bao giờ đưa gia đình đi chơi ở các KDL không ? Có từng phải đóng tiền vì cầm máy ảnh và Mẫu là các cụ ông cụ bà cha mẹ và các con trai con gái không?
Bây giờ không biết còn có KDL nào thu tiền máy ảnh như thế nữa không để mình không vào. Thế giới này, đất nuớc này, thành phố này có nhiều nơi để đi, sao mình phải đi mua dịch vụ ở những nơi làm mình phiền lòng làm chi.
Chẳng có gì vui!
Chạnh lòng vì khu Du lịch không thu tiền khách thăm. Chỉ thu tiền Dịch vụ Chụp ảnh, như thu tiền Chụp Ảnh Cưới.
Sao không chỉ thu 20.000₫/ lượt khách và tặng một lon nuớc...( của hãng nào chẳng được, Coca chẳng hạn, giá tài trợ sẽ rẻ, mà khách nào vào chơi mà không khát nuớc?) Khách không phiền và Khu Du lịch có tiền thuê dọn rác và vệ sinh.
Hôm nay lại nghe một câu chuyện khác.
Gia đình người bạn gồm 5 người thuộc 3 thế hệ vào chơi, cụ ông cụ bà đều hơn 70 tuôi, định ăn chơi cả ngày vì nhà xa. Bạn mình cầm máy ảnh bị Bảo vệ chặn lại để thu tiền máy ảnh 200.000₫. Có nhiều thắc mắc và vào đến văn phòng, một bạn ở văn phòng trả lời là ghi nhận phản hồi của khách, nhưng đây là quyết định của Ban Giám Đốc.
Cả nhà bạn mình quyết định đi ra KDL Văn Thánh chơi, không bị thu tiền gì hết.
KDL Bình Quới 1 bị thất thu dịch vụ ăn sáng, ăn trưa, thuê phòng nghỉ trưa và buffet tối cho năm khách vì 200.000₫ phí chụp ảnh.
Vấn đề không phải là 200.000₫, mà vì không biết nộp tiền ấy cho việc gì. Chụp bằng máy ảnh hay chụp bằng điện thoại thì có gì khác. Máy của bạn ấy nhỏ, không có gì đáng chú ý cả! Hôm mình và một bạn khác vào còn cầm 2 máy ảnh to, chuyên nghiệp cộng thêm ống kính các loại mà không ai nói gì, chắc là không thấy "Mẫu" nên không bị thu!
Khu Du Lịch Văn Thánh, nhỏ hơn, bị các tòa nhà bao quanh nhưng vẫn có nét riêng, vẫn làm dịu lòng cho những ngày cuối tuần ngắn ngủi.
Không biết Ban Giám Đốc của KDL Bình Quới 1 có bao giờ đưa gia đình đi chơi ở các KDL không ? Có từng phải đóng tiền vì cầm máy ảnh và Mẫu là các cụ ông cụ bà cha mẹ và các con trai con gái không?
Bây giờ không biết còn có KDL nào thu tiền máy ảnh như thế nữa không để mình không vào. Thế giới này, đất nuớc này, thành phố này có nhiều nơi để đi, sao mình phải đi mua dịch vụ ở những nơi làm mình phiền lòng làm chi.
Chẳng có gì vui!
1 tháng 4, 2015
Hèn ơi!
Tôi có người bạn tên Hèn.
Dĩ nhiên không phải là tên khai sinh rồi. Tên đó là tên tôi đặt, và là cái tên tôi thích nhất trong các tên tôi đặt cho bạn ấy.
Bạn không đẹp theo mắt nhìn của tôi, dáng đậm, da tối thêm một đôi mắt sẫm màu, âm u… Nhưng hình như bạn ấy tự hào về dung nhan của mình lắm, bởi vẫn có nhiều người si mê bạn ấy.
Bạn ấy cho là mình lạnh, vì có ai đó nói thế… Tôi biết nhiều người thích tạo phong cách lạnh, cho Cool đó mà… Bạn ấy có lạnh gì đâu, chỉ hơi buồn buồn, chắc là do tâm trạng. Còn những lúc gặp tôi thì nói thôi là nói. Nghe đến mệt.
Tóm lại không đẹp, không cool, nói nhiều, ít ra là với tôi… một người như thế thì có gì mà hấp dẫn.
Mỗi khi gặp tôi thì Hèn lại kể, chuyện gia đình, chuyện bạn bè, chuyện yêu đương,… rồi cả chuyện công việc.
Những câu chuyện của Hèn thì… Có những câu chuyện già đến vài chục năm tuổi, chuyện nào không buồn thì cũng tức anh ách. Chuyện nào bạn ấy cũng im, hay lặng lẽ bước qua một bên để nhường đường cho kẻ khác. Những chuyện đã xa xưa, đã qua nhưng cũng có những chuyện đang xảy ra. Hầu hết đều có cùng một cách giải quyết mà theo tôi là tiêu cực. Để đến lúc tôi bật ra chữ Hèn.
Từ đó bạn có tên mới, mỗi lần tôi gọi tên đó chắc Hèn cũng có chút xao lòng. Nhưng mà tôi gọi để cho hả hê những cơn giận kỳ lạ, có chút uất ức. Sao mà bạn không tự bảo vệ mình, sao bạn lại bỏ cuộc?
Tôi hiểu đằng sau sự chịu đựng tất cả những thua thiệt là cảm thông, là nhường nhịn, là dâng hiến cho một ai khác yên lòng hơn, thỏa mãn hơn, hạnh phúc hơn. Bạn buồn vì thua thiệt, nhưng tôi đoán bạn sẽ đau hơn vì mình hèn.
Chắc tôi thương Hèn hơn vì những ẩn dấu đằng sau đôi mắt ướt đó.
Tôi chưa bao giờ thấy Hèn đẹp, nhưng vẻ lặng lẽ u tối của một ánh mắt buồn luôn làm tôi nhớ.
Hèn ơi!
Dĩ nhiên không phải là tên khai sinh rồi. Tên đó là tên tôi đặt, và là cái tên tôi thích nhất trong các tên tôi đặt cho bạn ấy.
Bạn không đẹp theo mắt nhìn của tôi, dáng đậm, da tối thêm một đôi mắt sẫm màu, âm u… Nhưng hình như bạn ấy tự hào về dung nhan của mình lắm, bởi vẫn có nhiều người si mê bạn ấy.
Bạn ấy cho là mình lạnh, vì có ai đó nói thế… Tôi biết nhiều người thích tạo phong cách lạnh, cho Cool đó mà… Bạn ấy có lạnh gì đâu, chỉ hơi buồn buồn, chắc là do tâm trạng. Còn những lúc gặp tôi thì nói thôi là nói. Nghe đến mệt.
Tóm lại không đẹp, không cool, nói nhiều, ít ra là với tôi… một người như thế thì có gì mà hấp dẫn.
Mỗi khi gặp tôi thì Hèn lại kể, chuyện gia đình, chuyện bạn bè, chuyện yêu đương,… rồi cả chuyện công việc.
Những câu chuyện của Hèn thì… Có những câu chuyện già đến vài chục năm tuổi, chuyện nào không buồn thì cũng tức anh ách. Chuyện nào bạn ấy cũng im, hay lặng lẽ bước qua một bên để nhường đường cho kẻ khác. Những chuyện đã xa xưa, đã qua nhưng cũng có những chuyện đang xảy ra. Hầu hết đều có cùng một cách giải quyết mà theo tôi là tiêu cực. Để đến lúc tôi bật ra chữ Hèn.
Từ đó bạn có tên mới, mỗi lần tôi gọi tên đó chắc Hèn cũng có chút xao lòng. Nhưng mà tôi gọi để cho hả hê những cơn giận kỳ lạ, có chút uất ức. Sao mà bạn không tự bảo vệ mình, sao bạn lại bỏ cuộc?
Tôi hiểu đằng sau sự chịu đựng tất cả những thua thiệt là cảm thông, là nhường nhịn, là dâng hiến cho một ai khác yên lòng hơn, thỏa mãn hơn, hạnh phúc hơn. Bạn buồn vì thua thiệt, nhưng tôi đoán bạn sẽ đau hơn vì mình hèn.
Chắc tôi thương Hèn hơn vì những ẩn dấu đằng sau đôi mắt ướt đó.
Tôi chưa bao giờ thấy Hèn đẹp, nhưng vẻ lặng lẽ u tối của một ánh mắt buồn luôn làm tôi nhớ.
Hèn ơi!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)