Câu chuyện thật dễ thương của Myblackcatcafe. Sao bạn ấy lại không post bài nữa nhỉ?
Nhớ bạn ấy và những bài thật nhiều cảm xúc và dễ thương.
Mùa hè... ...
"Tại sao người ta lại bắt những con chim nhốt vào lồng?"
"Vì yêu."
"Yêu ư?"
"Đã nghe truyện "Chú chim nhỏ" chưa?"
"Chưa."
...
"Người ta bắt và đặt chú chim nhỏ vào một cái lồng xinh xắn. Để rồi hàng ngày, người ta đến cho chú ăn những hạt ngũ cốc ngon lành, thay nước cho chú thật đều đặn. Ban đầu chú chim nhỏ thích thú lắm, chú cứ hót mãi những bài ca của loài chim mà trong ngôn ngữ của loài người chỉ là những tiếng chiêm chiếp vui tai.
Dần dần, chú chim nhỏ nhớ bầu trời xanh mà chú ta thường chao liệng, nhớ bãi cỏ mềm mà chú ta thường sà xuống để tìm giun. Rồi thì cơn gió đi ngang chiếc lồng xinh xắn của chú, cơn gió mang cho chú mùi của hoa đồng nội, mùi của khu rừng xanh mướt những tán cây, mùi của biển cả bao la xa vời vợi. Rồi gió kể cho chú chim nhỏ nghe những thứ diễn ra bên ngoài chiếc lồng của chú. Chú chim nhỏ lại thích thú và hát vang để tưởng thưởng những câu chuyện của gió.
Thế rồi mùa thu đến, gió lạnh dần, người ta đóng tấm cửa kiếng lại, và gió không thể đến kể cho chú chim nhỏ nghe những câu chuyện nữa. Rồi sau đó gió đi mất, không trở lại nữa. Chú chim nhỏ thấy buồn biết bao. Giờ đây chú thường im lặng ngắm nhìn những đóa hồng lộng lẫy ở khu vườn bên kia đường. Chú say mê chúng cứ như chàng trai trẻ yêu say đắm cô tiểu thư kiêu kì xinh đẹp. Và chú lại cất tiếng hót để tôn vinh vẻ đẹp kiêu sa ấy.
Nhưng không may, một sáng nọ, người ta đã cắt mất những cành hồng để trang trí trên bàn ăn một buổi tiệc sinh nhật. Chú chim lại ủ rũ và im lặng. Thế rồi những hôm sau nữa, chú lại chú ý đến đóa cúc dại trắng ngần ở bãi có kế bên nhà. Chú nghĩ thầm: "Đóa hồng kiêu sa bị cắt mất vì chúng quá lộng lẫy. Chắc chẳng ai để ý đóa hoa dại kia đâu.". Thế rồi chú lại thẫn thờ ngắm nhìn đóa cúc dại ấy. Đóa hoa nom như cô thiếu nữ chốn làng quê mộc mạc, một nét đẹp giản dị đến lạ kì. Và chú chim lại cất lên bài ca của niềm hạnh phúc.
Cứ tưởng sẽ mãi được như thế, nhưng vài hôm sau, người ta đã đến nhổ sạch bãi cỏ và tráng bê tông để xây một căn nhà mới. Chú chim nhỏ lần này nhìn lên bầu trời xanh và nghĩ: "Có lẽ ta chỉ nên ngắm bầu trời thôi, vì dù thế nào, con người cũng không thể lấy mất bầu trời kia được." Và chú chim nhỏ lại im lặng ngắm bầu trời. Có hôm trời trong xanh đẹp như mặt hồ mùa thu, đôi lúc lại có những đám mây trắng bồng bềnh trôi ngang, có hôm lại đỏ rực màu lửa trông thật bi tráng. Và rồi những đám mây đen kéo đến đen kịt cả trời, màu của mưa, màu của bầu trời buồn nhưng tự do.
Chú chim nhỏ nhớ lắm những lúc tung cánh bay, nhớ lắm những hạt mưa lạnh giá, nhớ cơn gió và đám mây bồng bềnh. Lần này chú cất lên bài hát của sự cô đơn và nỗi nhớ. Nhưng cơn mưa đến nhanh hơn và nặng hạt hơn. Người ta căng những tấm bạt trên mái hiên để che mưa. Và thế là bầu trời của chú chim nhỏ đã trở thành màu xám của những tấm vải bạt. Chú chim nhỏ buồn bã thất vọng. Chú nhớ cơn gió, nhớ đóa hồng, nhớ cúc trắng, nhớ bầu trời,... và hơn hết, chú nhớ "tự do". Chú chim nhỏ trở nên im lặng, chú thôi không hát nữa, chỉ còn như một con chim giả trong chiếc lồng xinh xắn.
Những con chim khác đôi khi bay ngang và ghé lại bên cửa sổ trầm trồ:
-Ồ, cái lồng đẹp quá, chú nhỏ thật may mắn.
-Vậy mà chú ta cứ mang cái mặt buồn thảm, cứ như đang khổ sở lắm ấy.
-Bọn nhà giàu kiêu kì ấy mà.
Và chúng bay mất.
Rồi chú chim nhỏ ốm nặng, chú không đủ sức nhấc đôi cánh của mình nữa. Người ta đem chú đến phòng khám thú y. Khi chiếc cửa lồng vừa hé mở, một ý nghĩ táo bạo vụt qua trong đầu chú chim nhỏ. Chú dùng hết sức tàn của mình lách qua bàn tay của vị bác sĩ khả kính và bay vút khỏi chiếc lồng, bay qua cửa sổ để hở và lên tận trời xanh.
Chú chim nhỏ mừng rỡ ôm hôn cơn gió, hôn làn mây trắng, hôn ánh nắng hồng. Và chú cất tiếng hát, chú hát bài hát của tự do, bài hát đầy niềm vui sướng. Rồi bỗng nhiên chú im bặt, đôi mắt từ từ khép lại, đôi cánh nhỏ bé không đập nữa, chú rơi xuống và chết.
Người ta chỉ nói rằng:
-Đồ thứ vô ơn, vậy mà ta đã phải chăm chút cho mi lắm thứ.
Và cũng chẳng có giọt nước mắt nào cho chú chim nhỏ."
...
"Tội nghiệp chú chim nhỏ."
"Và cũng tội nghiệp cho con người nữa."
"Tại sao?"
"Vì đã không biết cách yêu thương."
...
"Con người thường giữ chặt một thứ khi yêu thương thứ đó, họ cho rằng thứ đó là của riêng mình và thích cầm tù những thứ mình yêu thương nhất."
"Buồn thật."
"Có những chiếc lồng sẽ là những mái ấm, nhưng có những chiếc lồng sẽ mãi mãi chỉ là những nhà tù xa hoa... cũng không biết có nên sửa cái tựa "Chú chim nhỏ" lại thành "Chiếc lồng" hay không?"
... "Yêu ai thì hãy để người đó tự do. Có phải không?"
"Có lẽ nên thế."
"Có lẽ như thế sẽ buồn đấy..."
"Uh, sẽ buồn và cô đơn..."
...
ngày 09/01/2009
Nguồn myblackcatcafe.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét