31 tháng 5, 2018

Vui Buồn Tháng Năm

Tháng Năm 2018
***
Một bạn trẻ bước qua thời niên thiếu để bước vào đời.
Một tài năng đã từng tỏa sáng giờ loay hoay với những quan tâm thường tình của facebook, của manga, Cosplay, ...  và những gì khác nữa!? Những điều mà những người chỉ cách một thập niên đã không thể hiểu được. Bất kể thế nào thì một thế giới rộng lớn đang chờ bạn ấy, trái tim chở nặng yêu thương chỉ mong mỏi bạn ấy sẽ bay thật cao, thật xa.
Chấp nhận mọi thay đổi, mọi khác biệt, chờ đợi... chỉ bằng tình yêu nguyên chất, một chiều và không bao giờ thay đổi.

***
Một bạn trẻ đánh dấu một khoảng đời đầy mồ hôi nước mắt của mình bằng sự công nhận của người đời.
Đổi lấy những đêm trắng kéo dài, những giọt nước mắt bi thương, những nụ cười đâu đó không phải mình trong một thời gian dài để chứng minh rằng bạn đúng, rằng bạn làm được.
Hành trang tháng Năm của bạn thật đẹp!
Hãy cất giữ vào một nơi trong trái tim kiêu hãnh của bạn, rồi lại cất bước chinh phục những đỉnh cao mới!
Tin rằng bạn ấy sẽ có nhiều ký ức đẹp nữa trên hành trình phía trước.

Tháng Năm 2015...

***
Môt người không còn trẻ phải vượt qua một cơn bão lòng tàn khốc.
Phần ký ức ngọt ngào của một tuổi thơ trống vắng bị tàn phá tan hoang. Trong một khoảnh khắc, một hình ảnh  thân thiết, đẹp đẽ trong cái tuổi thơ lạnh lẽo kia bỗng trở nên méo mó, xấu xí... thậm chí là độc ác. Những mơ hồ của thuở bé chợt rõ ràng rồi bén nhọn hơn gươm, băm nát trái tim vốn đã mỏng manh và mang quá nhiều thương tích.

Tháng Năm, hồi đó...
***
Một bàn tay đã tìm thấy một bàn tay, nhưng rồi vuột mất giữa những trăn trở đời thường. Không quá đau thương, không nhiều tiếc nuối khi giữa dòng đời nhìn bàn tay quý giá ấy trôi dần xa. Một tháng năm mịt mù xa tít tắp nhưng không hiểu sao vẫn hoài nhớ.

Tháng Năm, tháng của những tình yêu, những sự kiện, những dấu mốc cuộc đời...
Chừng nào còn ký ức, những tháng Năm buồn vui vẫn còn đó, vẫn đong đầy hờn oán và cũng tràn ngập yêu thương.

tạm biệt Tháng Năm 2018

29 tháng 5, 2018

Giấc Mơ Mang Tên Anh - Link Truyện

Truyện đã viết từ năm 2012, nhiều cảm xúc...
Để xem đúng thứ tự tập, xem theo Link cho dễ.

Phần 1&2
Phần 3&4
Phần 5
Phần 6&7
Phần 8
Phần 9
Giấc mơ mang Tên Anh - Tình Yêu Cô đơn

Đằng sau nụ cười

Khi gặp một người tôi thường tự hỏi có đều gì đằng sau khuôn mặt của người ấy!
Dù thân quen hay xa lạ tôi cũng sẽ không bao giờ tin chắc là mình sẽ đoán đúng.
Những nụ cười, hay những tình thân đang khoe trên khuôn mặt kia có là thật!?
Tôi thường cố tin tất cả những biểu cảm, trừ những nụ cười...

Có những người mà nụ cười là vũ khí duy nhất để người ta chống chỏi với những giông tố cuộc đời. Khi đau đớn nhất, sốc nhất ... tự dưng người ta sẽ cười. Dù vô lý đến thế nhưng đó là sự thật, dù là cười mỉm hay cả một tràng cười lớn thì cũng đầy bi thương từ một trái tim đã vỡ nát rồi.
Có người thì nụ cười là mặt nạ. Cái mặt nạ che dấu mọi cảm xúc, chỉ để thế giới thấy những niềm vui và hạnh phúc. Những cảm xúc tiêu cực hoàn toàn không hiện hữu trước người khác, dù xa lạ hay cả thân quen.

Khi ngắm nhìn những biểu cảm trên từng khuôn mặt tôi thường tự hỏi rằng họ có hạnh phúc không, có nỗi niềm nào đang bóp nát trái tim họ không, có niềm âu lo nào vẫn tra tấn họ hằng đêm không.
Những người đã từng biết nhau thi thoảng gặp lại người ta thường hay nói với người có vẻ nhàn hạ, hay giàu có thành đạt hơn: "... sướng ha, quởn mà, có gì phải lo, giàu rồi nha, thành ông (bà) lớn rồi ha..." đủ những  loại cụm từ kiểu như thế! Không hiểu những phát biểu như thế đã từ suy nghĩ nào trong tâm tưởng họ, thật lòng chúc mừng cho nhau hay chỉ là vô tư, đùa vui, hay là ganh tị? Mà cho dù là đùa thì câu đùa nào cũng đều chứa 50% sự thật!

Tôi thích những nụ cười thật nhẹ nhưng "hàng khuyến mãi" đi kèm là một ánh nhìn yêu thương. Người ta thường hay mua một món hàng chỉ vì hàng khuyến mãi, không phải sao!? Dù tôi biết đôi khi chưa chắc những gì tôi thấy, tôi tin đều đúng, nhưng vẫn cố tin ánh mắt yêu thương đó. Bởi nó ngọt ngào êm ái làm sao giữa những chông gai cuộc đời.

Dù thế nào thì tôi thích những cuộc gặp, những hội ngộ dù riêng tư hay đông đúc. Mừng vì gặp lại họ, dù yêu thích khác nhau rất nhiều. Tôi thích nhìn ngắm những khuôn mặt, những nụ cười. Tôi thích khám phá những gì đằng sau nụ cười mà họ đang trưng ra.

Và khi tôi tìm thấy tình yêu thương, tôi bèn tin đó là thật!
Haiz, thật ngây ngô, phải không!?

14 tháng 5, 2018

Người Lạ


Chỉ một tin nhắn đến, nhìn cái Avatar có khuôn mặt ấy, là thấy ấm lòng.
Chắc chẳng bao giờ một người có thể biết hay biết chắc được, mình đối với người khác là thế nào.
Đôi khi một tình thương không sao hiểu được, lại dành cho một người không quen, hay chỉ là quen sơ. Một đồng cảm chẳng hiểu từ đâu, sư thân thuộc như trong tiềm thức làm người ta có thể  bỏ qua định kiến từ nhiều năm về chân dung một con người, về một cá thể … mà người ta thường tự đưa ra tiêu chuẩn nào đó để  yêu thích.
Tôi đã có những tình thương như thế, mở lòng, dâng hiến cho những người thật xa lạ, chỉ trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, những Người Lạ được tự do đi qua cánh cửa đề phòng, tính toán thiệt hơn, đi qua cả cái cửa phòng vệ cuối cùng giúp người ta tự bảo vệ mình tránh những tổn thương.
Thương yêu một Người Lạ, quá dễ dâng hiến nhưng cũng quá dễ tổn thương.
Dễ dâng hiến bởi cứ thích thì dâng thôi, cứ tự tìm đến với người, dâng cho Người Lạ mọi thứ mà mình có, dâng cả những thứ quý nhất, và có những thứ đã cho đi không thể nào tìm lại được.
Dễ tổn thương bởi những thứ mình dâng hiến dù đáng giá cách mấy với mình có khi không phải là những thứ Người Lạ cần, vì trăm ngàn lý do, vì đơn giản họ vẫn luôn là Người Lạ.
Có những Người Lạ dè dặt, luôn từ chối những tấm lòng, sẽ quay đi trốn tránh những tình thương mà với họ, cũng là từ những người lạ.
Nhưng cũng có người sẽ lấy nhận hết những gì người ta dâng tặng mà vẫn mãi không thể là Người Thân.


Dù sao, yêu thích được ai đó cũng mang đến những niềm vui, thậm chí là hạnh phúc, và vì thế, tôi vẫn yêu Người Lạ.
Và tôi cũng biết, rất nhiều người cũng yêu như thế, dù không biết, hay đã biết rồi, Yêu Người Lạ là muôn phần tổn thương.

9 tháng 5, 2018

Khi không còn gì để nhìn

Những câu hỏi thật đơn giản .
Người ta nhìn thấy nhờ gì? - Nhờ ánh sáng.

Vậy khi không còn gì để nhìn? - không còn cần ánh sáng nữa.



2 tháng 5, 2018

Đưa tiễn một người Yêu

Vẫn cứ muốn viết về tình yêu, về một điều rất hiển nhiên. Ai cũng tin tình yêu là có, mà sao cứ như gió như mây...

Yêu là dâng hiến, và đừng bao giờ nghĩ tới chuyện mình sẽ được gì. Bởi khi ta so đo thiệt hơn là ta đã bắt đầu yêu mình hơn yêu người kia rồi.
Khi yêu, dâng hiến cho người ta thời gian, sức lực và vật chất... cái gì nghĩ người ta cần là đưa thôi.
Vậy đó, mà đôi khi một lời cám ơn cũng không có.
Bởi...
người ta đã không xin
người ta quá bận
ggười ta nghĩ là những chuyện nhỏ.
Hàng vạn lý do để một người yêu quá nhiều có thể thất vọng bởi sự vô tâm của đối phương,

Yêu là vậy đó!
Yêu một đời, rồi đến lúc cuối, cũng không có người mình muốn, dù chỉ là khoảnh khắc từ giã ngắn ngủi đó thôi.


Mấy hôm nay sao lòng u uẩn, chắc vì đưa tiễn một người đi...
Một đời người có bao lần đưa tiễn người đi? Yêu người thật nhiều, rồi người ta cũng đi, vì bất cứ lý do nào...
Buồn vì chợt nhớ những người đã ra đi, đã xa tận phương trời nào rồi, nhưng ký ức tình yêu đó sao còn mãi hoài.
Chừng nào người ta không còn nhớ, người đã ra đi mới thật sự đã chết.
Những lúc như lúc này, lòng thật sự muốn quên hết.

*** Để nhớ ngày tiễn cậu Huỳnh Y Văn.